Cale nhìn về phía tên khốn tiếp tục hỏi cậu là ai.
- Nhân loại! White Star nhìn như là con người, nhưng dường như cũng không phải là con người!! Ta, ta cần tạo ra nhiều tấm khiên hơn nữa!
Một lần.
Chỉ đúng một lần. Cậu đã chặn được thanh kiếm lửa của White Star bằng tấm khiên bạc của mình chỉ một lần.
Cale nhìn xuống đôi tay, nơi tấm khiên được liên kết với cậu.
Lòng bàn tay của mình đã bị cắt.
Khi nãy, Khiên Bất Hoại gần như đã bị vỡ.
Tấm khiên của Cale sẽ bị vỡ nếu không có khiên của Raon ở đó.
Cale không nhìn đôi bàn tay của mình nữa và quay về phía White Star.
Đôi mắt của White Star tràn đầy sức sống, không giống với giọng nói mệt mỏi của hắn. Tương phản đó dường như rất hợp với hắn.
"Ta nên hỏi ngươi câu hỏi đó-"
Cale mở miệng nói.
"Tên khốn nhà ngươi là gì?"
Không.
Thân phận của hắn lúc này không quan trọng.
"Làm thế nào để ngươi có thể tái sinh?"
Làm thế nào hắn có thể trở thành một người chuyển sinh?
Những điều mà kẻ thù đã nói với cậu cho đến bây giờ lướt qua tâm trí của Cale.
Adin và Rồng lai đã nói hắn là con người. Cậu đặc biệt nhớ lại những gì Hoàng Thái tử Adin đã nói.
Cậu không thể đánh bại người đó. Không có sinh vật sống nào, không ai, có thể đánh bại được ngài ấy.
Ta không sợ cậu và thậm chí cả những con Rồng. Tuy nhiên, ta sợ White Star.
Cale nghĩ bây giờ cậu đã hiểu tại sao Hoàng Thái tử Adin lại sợ White Star.
Ngài ấy là bản chất của cuộc sống.
Sau khi chết, hắn sẽ thức dậy trong một cơ thể mới mà mình không nhận ra. Cũng có khả năng cao hắn sẽ xuất hiện thậm chí còn mạnh hơn trước. Kinh nghiệm chỉ có thể đạt được và tích luỹ được, chứ không hề mất đi.
Đó là lý do tại sao Adin đã sợ hãi.
"Tái sinh? Tôi đoán cậu đã nghe con Rồng cổ đại nói nhỉ."
White Star vuốt tóc lại và bắt đầu mỉm cười.
"Đây là lý do tại sao lần trước tôi nên giết chết con Rồng cổ đại đó."
Lần trước nên giết.
Lời đó khiến Cale nghĩ về thời điểm Eruhaben đến tìm cậu và nói Tổ của ông ấy đã bị phá hủy. Sau đó cậu lại nghĩ về những con Rồng khác đã bị giết trước đó.
"Được rồi, tôi nên bắt đầu từ đâu?"
White Star có vẻ thoải mái.
"T, thưa ngài-"
Lich với đôi mắt đỏ rực vươn cánh tay xương của mình ra và gọi White Star, tuy nhiên, White Star thậm chí không nhìn về phía Lich.
Mặt khác, tên đó đang nhìn Cale giống như đang giải trí và đưa ra đáp án cho Cale.
"Tôi là tộc trưởng của gia tộc Người bắt Rồng. Và tôi cũng là người đã phá hủy gia tộc Người bắt Rồng."
... Tên khốn này đang nói cái quái gì vậy?
Cale bất ngờ.
"Tôi đã giết tất cả những người khác ngoài bản thân mình."
Hắn là tộc trưởng nhưng đã giết những người khác?
Hắn không tha cho ai, dù chỉ một người?
"Và như cậu đã nói, ta là một người chuyển sinh."
Cale không thể hiểu tại sao White Star lại tiết lộ tất cả những điều này mà không chút do dự.
Không phải những điều này thường sẽ được giấu cho đến phút cuối cùng sao?
Thậm chí hắn còn kể cho mình nghe những việc xấu xa trong quá khứ nữa.
... Hắn thật sự bị điên?
"Cale Henituse, tôi đã nghe rất nhiều về cậu. Tôi cũng đã nhận được nhiều báo cáo liên quan đến cậu. Những tên đó nói cậu có nhiều sức mạnh cổ đại giống tôi. Và cũng nói màu mắt và màu tóc của chúng ta tương tự nhau. Thật thú vị."
White Star đã lặng lẽ lẩm bẩm phần cuối cùng. Sau đó quay đầu sang một bên.
Thanh kiếm trắng của Swordmaster Hannah đang cắm sâu hơn vào quả cầu trái tim của Lich, và Lich Bernard tiếp tục tuyệt vọng kêu gọi Chúa thượng của mình.
"... Thưa Chúa thượng của tôi-"
Tuy nhiên, Cale không thể để ý đến điều đó.
White Star vẫn tiếp tục nói. Hắn đang nói những điều gây sốc đến mức Cale không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác.
"Nhưng Cale, tôi không hề biết cậu thậm chí còn nắm giữ sức mạnh của Người bắt Rồng. Những gì cậu có là Hào quang Thống trị, phải không? Tôi có thể cảm nhận được."
White Star đang nhiệt tình gọi tên Cale và nhẹ nhàng vung kiếm xuống.
Một tiếng nổ lớn ngay sau đó đã xảy ra.
Baaaaaang!
Aura đen sáng chói và ngọn lửa va vào nhau chỉ tạo ra một vụ nổ lớn. Khi khói tan bớt, Choi Han đang hạ xuống trên nóc một tòa nhà.
White Star nhìn Choi Han rồi lại quay lại phía Cale.
"Hơn nữa, cậu, cũng giống như đứa trẻ tóc đen đó, cũng như chính tôi."
Điểm chung giữa White Star, Choi Han và Cale.
"Thời gian của cậu cũng bị bóp méo.
Điểm chung của họ đang bị White Star nói ra.
Cale nghe thấy giọng nói của Rồng con trong đầu mình.
- Nhân loại! Ta không biết tên đó đang nói gì! Choi Han của chúng ta và ngươi không hề bị bóp méo! Cả hai đều tuyệt vời và mạnh mẽ như nhau, nếu không muốn nói là hơn một chút!
Nhiều lớp khiên bạc của Raon xuất hiện và cố gắng bảo vệ Cale khỏi White Star. White Star quan sát những lớp khiên xuất hiện rồi nhìn phía trước sau khi nghe thấy một giọng nói.
"Và...?"
"...Hả?"
Cale Henituse đang đứng đó nhếch mép và hỏi ngược lại.
Ngươi muốn ta làm gì với chuyện đó?
Thời gian có bị bóp méo hay không.
Đó không phải việc của mình.
Miễn là mình sống một cuộc sống hạnh phúc và bình yên là được.
"Hannah!"
Cale đã gọi hai người.
"Mary!"
Những sợi chỉ đen đều thắt lại. Swordmaster Hannah đã hoàn toàn đâm xuyên trái tim của Lich bằng thanh kiếm trắng.
Phập.
Thanh kiếm trắng xuyên qua trái tim của Lich và theo quán tính, đâm ra phía sau.
R-Rắc!
Quả cầu trái tim đã bị phá hủy hoàn toàn. Một âm thanh kỳ lạ bao trùm cả quảng trường.
Kétttttttttt- Kétttttttttt-
Âm thanh giống như tiếng kêu của quái vật vang lên khắp thủ đô của Đế quốc.
"Ugh!"
Thánh tử Jack bịt tai và suýt ngã xuống đất.
"Thánh tử."
Tuy nhiên, đã có người đỡ cậu lại, không bị ngã.
"... Rex."
Kỵ sĩ Mèo, Rex đã giúp Thánh tử Jack đứng vững với tấm khiên trên tay.
Thánh tử Jack kỳ quặc nhìn Rex. Theo như kế hoạch ban đầu, Rex đã cùng người dân sơ tán, nhưng đã quay trở lại trung tâm của trận chiến sau khi sơ tán người dân.
"Tôi không thể không làm gì được."
Rex và Thánh tử Jack mỉm cười với nhau.
"Tôi cũng cảm thấy thế."
Họ đều cảm thấy như vậy.
Tất nhiên, có sự khác biệt về mức độ mạnh yếu của những cảm xúc này, tuy nhiên, tất cả họ đều chọn đứng ở đây bởi vì không thể chỉ đứng yên một chỗ được.
"Thánh tử, cậu có sao không?"
Biểu cảm của Rex có vẻ không tốt khi nhìn Jack. Đôi tay đang nắm chặt của Thánh tử đang run rẩy nghiêm trọng.
"Không, cậu thấy đấy."
Nụ cười nhỏ biến mất trên khuôn mặt Jack khi anh nhìn lên bầu trời với vẻ mặt bối rối. Rex cũng nhìn lên.
Cậu thấy bầu trời đêm.
Cậu nghĩ bình minh sẽ đến vì bầu trời có màu xanh sẫm thay vì màu đen.
Sau đó lại nghe thấy tiếng rít khủng khiếp đó.
Kéttttttt- Kéttttttt-
Cậu thấy Lich đang khóc.
"Hehehe-"
Đôi mắt đỏ rực của Lich đang dần mờ đi.
Lich đang khóc. Hắn không khóc ra nước mắt như những người bình thường, mà là một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ đôi mắt đó.
"Tại sao? Ông có buồn vì sắp chết không?"
Hannah hỏi Lich trước khi rút thanh kiếm trắng ra.
"Chúa thượng của tôi, Chúa thượng của tôi-"
Hannah chế nhạo Lich Bernard, người chỉ có thể tiếp tục tuyệt vọng gọi Chúa thượng của mình.
"Này, Chúa thượng của ông sẽ không đến cứu ông đâu, dù có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, mọi chuyện vẫn sẽ như vậy thôi."
Thánh tử Jack đan chặt hai tay vào nhau. Sau đó bắt đầu lầm bầm.
"Thật kỳ lạ."
"Có gì kỳ lạ?"
Rex có thể biết Jack đang nhìn gì. Cậu ta không nhìn Tháp chủ Bernard, Hannah, hay Cale.
"... Tôi không cảm nhận được bất kỳ bóng tối nào đến từ White Star. Thay vào đó, tôi cảm thấy người đó, tương tự như Rồng."
Jack như bị mê hoặc khi nhìn White Star.
"Tôi cảm thấy một hiện diện bình yên và đẹp đẽ."
Hannah có thể nghe thấy Tháp chủ lầm bầm.
"Chúa thượng của tôi."
"Không phải tôi đã nói với ông Chúa thượng của ông sẽ không cứu được ông sao? Ông sắp chết rồi."
Lich mỉm cười khi ánh sáng trong mắt gần như tắt hẳn.
"... Tôi hạnh phúc... Khi tôi có thể chết vì ngài... thưa Chúa thượng."
Gì?
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Hannah.
Kéttttt- Kéttttt-
Hannah cúi đầu.
Cô có thể nhìn thấy quả cầu hình trái tim đang vỡ ra trong lồng ngực của Lich. Và khói đen bốc ra từ nó.
Tương tự như trận chiến của Đế quốc chống lại Vương quốc Whipper tại thành Maple.
Cũng giống như khói đen tỏa ra khi lũ golem bị tiêu diệt.
Tuy nhiên, một lượng khói đen lớn hơn nhiều khi đó bắt đầu bay ra khỏi Lich.
Ooooooong-
Hannah nắm chặt tay mình. Thanh kiếm trắng đang cố gắng chạy. Hành động của nó đã giúp cô nhận ra.
Nguy hiểm.
Làn khói đen đó, nguy hiểm.
Khi cô ấy nhận ra...
"... Xin hãy trở nên mạnh hơn, thưa ngài."
Lách tách.
Đôi mắt đỏ từ từ mờ đi và hoàn toàn tắt ngóm.
Lạch cạch.
Những bộ xương đen đã mất đi sức mạnh lủng lẳng trên những sợi chỉ đen của Mary.
Lich đã chết và bộ xương đen bắt đầu tan rã.
Ông ta đã chết.
Tên khốn này cuối cùng đã chết.
Tuy nhiên, Hannah có thể nhìn thấy làn khói đen đang bao trùm bầu trời xanh thẫm.
Kéttttt- Kéttttt-
Làn khói đen đang cộng hưởng một tiếng rít khủng khiếp từ từ bắt đầu tan ra, tạo thành mây. Chúng là những đám mây đen mang đến một cảm giác đáng sợ.
Cale cũng có thể nhìn thấy những đám mây. Và cậu đã nghe thấy giọng nói của White Star.
"Tôi nghe nói cậu là một kẻ vô lại rác rưởi của một gia tộc bình thường. Nhưng cậu lại quá giống với tôi của thế hệ này."
White Star đang mỉm cười.
Cale không thể tin được.
Lich, người có lẽ đã tồn tại lâu nhất với White Star, đã chết. Dù ông ta là Lich, ông ta cũng đã là đồng minh của White Star.
Tuy nhiên, White Star đã mỉm cười.
"Đó là lý do tại sao tôi khá vui."
Vui?
Cale bắt đầu tức giận vì không thể hiểu được ý nghĩ của tên khốn này.
- Các ngươi không giống nhau chút nào! Nhân loại của bọn ta không giống như ngươi, ngươi bất thường đến mức đã lật qua ít nhất bốn lần! Đừng nói những điều khủng khiếp như vậy nữa, White Star ngu ngốc!
Rồng con giận dữ hét lên.
Điều đó làm Cale bình tĩnh trở lại và xử lý thông tin trong đầu.
White Star ấm áp nhìn Cale, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. Giọng nói mệt mỏi của hắn có vẻ gì đó vui vẻ.
"Tôi