Cale bắt đầu suy nghĩ.
Có vẻ như mình luôn mơ mỗi khi ngất xỉu bây giờ. Nó luôn là một giấc mơ phiền phức chết tiệt. Có phải ai đó đang cố tình làm điều này không?
Đôi mắt lạnh lùng của cậu nhìn xung quanh.
Hiện cậu đang mơ.
Nó phải là một giấc mơ. Làm thế nào khác mà cậu có thể giải thích về việc đi vào quá khứ mười lăm năm?
Có phải là khoảnh khắc đó không?
Đó là vào đầu tháng Giêng, ngay sau khi vừa tròn 20 tuổi. Cậu có thể nhìn thấy một bức tường bê tông bị phá hủy.
Cale, không, Kim Rok Soo, đang cuộn mình trong một tòa nhà với một bức tường bị phá hủy.
Cậu lờ mờ có thể nhìn thấy bầu trời khi ngẩng đầu lên qua những mảnh vỡ.
Trời đang mưa.
"... Chết tiệt."
Đó thực sự là một giấc mơ khó chịu chết tiệt.
Ba ngày.
Trong ba ngày này, Kim Rok Soo đã cuộn tròn trong một góc của tòa nhà bị phá hủy này và sống sót bằng cách uống nước mưa rơi từ cái hố phía trên.
"Chết tiệt."
Những giọt mưa rơi xuống mắt, nhưng Kim Rok Soo thậm chí còn không nghĩ đến việc quay đầu sang chỗ khác.
Tuy nhiên, Cale trong giấc mơ đã nguyền rủa quay đầu lại.
Trời tối. Cậu nhìn quanh tòa nhà tối om khá hoang tàn.
Có rất nhiều xác chết bên trong. Xác chết của cả con người và quái vật tràn ngập tòa nhà.
Một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra trên thế giới vào một ngày nọ, cậu đang làm công việc bán thời gian của mình tại một nhà hàng. Kết quả của sự thay đổi đó là Kim Rok Soo phải chiến đấu chống lại lũ quái vật.
Thật sự là ngày hôm đó.
Cale, không, Kim Rok Soo là người sống sót duy nhất trong tòa nhà này.
Kim Rok Soo đã phải sống sót trong đống đổ nát của tòa nhà này trong ba ngày vì những chỗ bị sập đã lấp hết toàn bộ lối ra.
Ngày đầu tiên, cậu đã hy vọng quái vật sẽ không tìm thấy mình.
Ngày thứ hai, cậu hy vọng sẽ có người đến giải cứu.
Vào ngày thứ ba-
Không còn nghĩ được gì cả.
Không còn gì nữa.
Tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy khi bị cuộn tròn là bầu trời tối tăm và những mảnh vỡ của hủy diệt, còn những thứ duy nhất nghe thấy là tiếng la hét và tiếng kêu của những con quái vật.
Tuy nhiên, tất cả điều này đã kết thúc sau ba ngày.
Đó là trước khi cậu thức tỉnh với tư cách là một người sử dụng năng lực.
"Hả?"
Cái lỗ nhỏ bằng lòng bàn tay là thứ duy nhất kết nối cậu với thế giới bên ngoài.
Cậu nhìn thấy một người qua đại sảnh.
"... Này, dưới đó, có nghe thấy tôi không?"
Cale bắt đầu cau mày.
Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt chỉ nhìn qua cái lỗ nhỏ xíu đó được. Nhưng cậu vẫn nhớ đôi mắt đó, dù cho thời gian đã trôi qua bao lâu đi nữa.
Đó là trưởng nhóm cũ của cậu, Lee Soo Hyuk.
"Cậu có thể nghe thấy tôi, đúng chứ? Cậu có thể di chuyển được không?"
Mặc dù anh ấy sẽ trở thành trưởng nhóm trong tương lai, nhưng vào thời điểm này, Lee Soo Hyuk chỉ là một trong những người sử dụng năng lực được thức tỉnh đầu tiên. Sử dụng một giọng điệu thân mật ngay từ đầu đã rất giống với trưởng nhóm cũ của cậu.
Cale nhẩm lại câu tương tự mà cậu đã nói với trưởng nhóm cũ này khi mọi chuyện xảy ra.
"...Tôi đói."
Lee Soo Hyuk mỉm cười và nói.
"Có vẻ như cậu vẫn ổn đấy, nhóc."
Lee Soo Hyuk ném một thanh sô cô la xuống cái lỗ đó. Cale nhặt nó lên và nói điều tương tự như đã từng nói khi đó.
"Miễn phí không?"
"Không."
"Tôi không có tiền."
"Là vậy sao? Thật thất vọng."
Lee Soo Hyuk dùng thanh kiếm của mình như một đòn bẩy và bắt đầu chuyển từng mảnh vỡ. Anh ta di chuyển một lượng lớn mảnh vỡ để khoảng cách thu hẹp lại và đưa tay về phía Cale, người đã nắm lấy nó.
Cale đã có thể bước ra khỏi tòa nhà khi Lee Soo Hyuk dễ dàng kéo cậu lên.
"Tên của cậu là gì?"
"Kim Rok Soo."
"Hiểu rồi. Cậu có thể đi được không?"
"Được, tôi nghĩ vậy."
Lee Soo Hyuk quay lại và ra hiệu về phía Cale.
"Theo tôi. Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi nào đó an toàn hơn."
Cậu nhìn bóng lưng của người đó.
Đây là lần đầu tiên Cale gặp trưởng nhóm cũ của mình. Cậu sẽ trở thành tân binh gia nhập công ty mà Lee Soo Hyuk từng là trưởng nhóm trong một thời gian dài trong tương lai. Và có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong thời gian đó, thế nhưng, mối quan hệ với trưởng nhóm cũ của cậu là một mối quan hệ khá lâu dài.
Cale nhìn trưởng nhóm cũ của mình đang đi trước trong giây lát rồi ngẩng đầu lên.
Tí tách. Tí tách.
Cơn mưa mùa đông vẫn tiếp tục trút xuống.
Trời lạnh.
Đó là một giấc mơ khá thực tế.
Cale cảm thấy thật kỳ lạ và nở một nụ cười cay đắng cùng với suy nghĩ đó.
Tí tách. Tí tách.
Những giọt nước này cảm giác quá thực tế.
Làm sao mà một giấc mơ có thể thực tế đến vậy?
Ngoài ra...
... Cảm giác ướt đẫm này là gì vậy?
Cale nghe thấy một giọng nói từ một nơi khác khi Cale trong giấc mơ đang bối rối trước cảm giác thật của những giọt mưa.
Nói rõ hơn, đó không phải là một giọng nói.
"Sụt sịt!"
Sụt sịt? Ai đó đang sụt sịt vậy?
Thế giới xung quanh Cale đã thay đổi ngay khi cậu nhận ra điều này. Trưởng nhóm cũ của cậu và thành phố bị phá hủy từ từ biến mất giống như tất cả chỉ là ảo ảnh.
Và cuối cùng, một khi bóng tối chỉ còn lại...
"Sụt sịt, sụt sịt! Nhân loại chúng ta bị gì kỳ lạ lắm!"
Cậu có thể nghe thấy tiếng Rồng đen đang sụt sịt.
Cale nhận ra đã đến lúc phải thức dậy khỏi giấc mơ của mình.
Haaaaa.
Cale nên thức dậy để cản Rồng Đen khóc tiếp, tuy nhiên, cậu cảm thấy mệt mỏi sau khi nghĩ về mọi thứ sẽ cần làm sau khi mở mắt.
Hoàn thành các vấn đề của Đế quốc, Giáo đoàn Thần Mặt trời, Tháp Chuông Nhà giả kim, và thậm chí là cán cân quyền lực ở Tây lục địa.
Mình cảm thấy đáng thương cho Raon nhưng mình có nên thư giãn lâu hơn một chút không?
Cale có suy nghĩ đó trong đầu khi đang đấu tranh xem có nên mở mắt hay không thì cậu nghe thấy một câu buộc mình phải mở mắt.
"Thật sự rất kỳ lạ! Cơ thể hắn hoàn toàn ổn! Nhưng đã 14 ngày, 7 giờ, 21 phút và 41 giây mà vẫn chưa tỉnh lại!"
Hả? Nó nói bao nhiêu ngày chứ?
Mắt Cale mở to.
"N, n, nhân loại! N, ngươi mở mắt ra rồi!"
Sau đó nó ngập ngừng.
Khuôn mặt tròn trịa của Raon ở ngay trước mặt và những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt to tròn ấy.
Cùng với cái mũi t...
"Nhân loại chúng ta đã mở mắt sau 14 ngày, 7 giờ, 22 phút và 3 giây!"
Cậu nghe thấy giọng nói hạnh phúc của Raon.
Cale chuyển tầm nhìn ra khỏi cái đầu tròn trịa của Rồng đen đang che khuất tầm nhìn của mình.
Sau đó lại một lần nữa ngập ngừng.
"...Đây là đâu?"
Cậu có thể nhìn thấy vàng sau đầu của Raon.
Cái giường êm ái vẫn bình thường, nhưng trần nhà được trang trí bằng vàng lạ mắt, không phải là thứ mà cậu quen dùng.
Quay sang trái.
Cơ thể mũm mĩm của Raon đã che gần hết tầm nhìn, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rèm giường với những bức tranh thêu lạ mắt trên đó.
Cái gì, cái gì-
Cale bắt đầu cau mày.
Đây là một cái giường lạ mắt, không phải phong cách của cậu. Cale muốn nhìn quanh giường, nhưng những tấm rèm bao quanh giường khiến cậu không thể nhìn ra ngoài.
Cale nghe thấy một giọng nói bên tai phải mình.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
"Aigoo!"
Cale cuộn tròn vì giật mình rồi quay đầu lại.
Cậu nhìn thấy Rồng Eruhaben cổ xưa mặt tái nhợt đang ngồi với vẻ mặt thoải mái ở góc giường. Ông ấy đang thơ thẩn, thưởng thức vài loại trái cây.
"... Cái quái gì vậy?"
Cale vô tình nói ra cảm xúc thật của mình.
Đây không phải là những gì mình nghĩ là sẽ thấy.
Cale đã mở mắt nghĩ sẽ nhìn thấy một Đế quốc hỗn loạn, nhưng thay vào đó lại thấy một cảnh tượng thanh bình và thư thái thế này.
"Vấn đề? Ngươi đang nghỉ ngơi đấy thôi."
"Vâng? Nghỉ ngơi? Đây là chỗ nào vậy?"
"Phòng Adin khốn nạn đó."
"Hả? Ở đâu? Phòng của Hoàng Thái tử Adin?
... Đây có phải là giường của Adin không?"
"Nhân loại! Ngươi không đói chứ? Choi Han đang giúp mọi người mang đồ ăn đến sớm. Bọn ta chưa có chuẩn bị gì cho ngươi hết, nhưng ta sẽ nhường một ít của ta cho ngươi! Choi Han đang mang tất cả các loại bít tết khác nhau! Ta sẽ cho ngươi một, không, hai, không! Ta sẽ cho ngươi hết tất cả nếu ngươi muốn!"
Raon kéo lại cái chăn mà nó đã tung ra vì phấn khích khi Cale thức dậy lên cổ Cale và vỗ nhẹ vào đầu cậu.
Vẻ mặt của Cale thậm chí còn tệ hơn. Eruhaben rót một cốc nước và đưa cho cậu.
"Uống đi. Uống một ít nước trước khi nói. Ta chắc bây giờ cổ họng của ngươi đang bị tổn thương."
"... Uhh... mm."
Cale lấy cốc nước từ Eruhaben.
Đúng là cổ họng cậu đã đau sau khi vừa tỉnh dậy đã nói ngay. Cậu uống một chút nước và hỏi với chất giọng bớt khàn khàn hơn một chút.
"Tình hình bên ngoài lúc này như thế nào?"
Eruhaben nhìn Cale một lúc rồi đứng dậy và kéo rèm cửa ra.
"Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khi ngươi bất tỉnh trong 15 ngày."
Soạt.
Rèm cửa được kéo ra và khung cảnh phòng ngủ của Hoàng Thái tử Adin hiện ra trước mắt Cale.
Đây là lần thứ ba Cale ngập ngừng.
"Huh?"
Cậu có thể nhìn thấy cái bàn vàng mà Adin rõ ràng đã sử dụng trong quá khứ. Hai bên bàn là những cái ghế dài lớn trông rất lạ mắt.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
"... Tasha?"
Dark Elf, Tasha, đang ngồi trên một trong những cái ghế dài đó.
Cô không thể trả lời Cale. Cô ấy đang ngồi dựa lưng vào cái ghế dài với một tập tài liệu trên tay-
"Nhân loại, Tasha thông minh, nên cô ấy đã làm rất nhiều việc. Đó là lý do tại sao bây giờ cô ấy mệt mỏi như thế!"
Cô ấy đã ngủ.
Và cũng có người đang ngồi thư thái trên cái ghế dài đối diện với Tasha. Người này cũng có một phần tài liệu trong tay.
"Hiya."
"Hoo."
Cale thở hổn hển.
Thế tử Alberu. Alberu trong hình dạng một phần tư Dark Elf của mình và vẫy tay với Cale.
Cale bắt đầu suy nghĩ.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Đây là cung điện của Hoàng Thái tử Adin, vậy tại sao Alberu, Thế tử của một vương quốc nước khác lại ở bên trong đây? Và tại sao lại ở dạng một phần tư Dark Elf?
"...Tại sao?"
Mình đã bảo Choi Han liên hệ với anh ấy nếu anh ấy có bất kỳ câu hỏi nào. Nhưng tại sao?
"Không phải quá rõ ràng à?"
Thế tử Alberu vuốt lại mái tóc nâu sẫm. Khuôn mặt lại đầy vẻ mệt mỏi, nhưng anh ta quan sát thấy làn da nhợt nhạt của Cale sau khi bất tỉnh hai tuần và đùa giỡn trả lời.
"Em trai ta đã gọi cho anh trai này. Vậy thì làm sao ta lại không đến được?"
Anh trai ngu ngốc vớ vẩn.
Alberu cười khúc khích và tiếp tục nói khi thấy Cale bắt đầu cau mày.
"Cậu đã nói cậu sẽ âm thầm hành động cơ đấy, chỉ là cậu công khai sử dụng tấm khiên của mình trong Đế quốc thôi."
"A."
Cale nhớ lại tấm khiên lớn bằng bạc mà cậu đã sử dụng trong trận chiến với White Star.
Dù áo choàng có che cậu không bị lộ ra, nhưng người dân của Đế quốc, đặc biệt là người dân của thủ đô, đã quen với tấm khiên bạc của Cale mặc dù họ không biết về Choi Han hay Mary.
Cậu đã từng nhận được một huân chương danh dự sau khi hỗ trợ cung điện đang sụp đổ với tấm khiên bạc trước đó.
"Nhờ vậy, ta không thể xuất hiện trong Đế quốc với tư cách là Thế tử Alberu Crossman ngay bây giờ được."
Cale tiếp tục nghe những lời giải thích của Alberu cho cậu.
"Làm như vậy có thể khiến các vương quốc khác sẽ nghĩ Vương quốc Roan đang cố gắng nuốt chửng toàn bộ Đế quốc Mogoru."
"Người dân của Đế quốc Mogoru có thể nghĩ tất cả đều do Vương quốc Roan đứng sau."
Alberu ngồi lại bình thường và giải thích đầy đủ.
Cale ngồi dậy và dựa vào một