"Eruhaben-nim."
Đã hai ngày kể từ khi Cale thức dậy.
Cale gọi tên Rồng cổ đại.
"Cổ vật-"
"Im đi."
Eruhaben phớt lờ Cale.
"Không, thực sự-"
"Nhân loại, im đi!"
Một miếng thịt nhẹ nhàng hạ cánh trong khuôn miệng đang mở của Cale.
Cale nhai và nuốt miếng thịt bò được Raon cho vào miệng bằng ma pháp.
Choi Han sẽ cắt miếng thịt và sau đó Raon sẽ sử dụng ma pháp để đưa nó vào miệng Cale. Cale đang nằm trên giường và tự suy nghĩ.
... Không đúng.
Cậu đã lăn lộn trên giường suốt hai ngày. Cale nhìn mọi người xung quanh rồi nói.
"Không phải đã đến lúc chúng ta cần bắt đầu-"
"Thiếu gia."
Ron mỉm cười đưa cho cậu một cốc nước chanh và Cale nhấp một ngụm mà không dám phàn nàn.
Dã man thật.
Họ đang theo dõi sát sao mọi hành động của cậu.
Cale đã phải chịu đựng vòng tròn lặp đi lặp lại liên tục và tàn nhẫn này trong suốt hai ngày.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi, Choi Han, Ron, Beacrox và Eruhaben. Hơn nữa, Vua lính đánh thuê đang giả vờ say và pháp sư, Glenn Poeff, người thực sự đang say.
Tất cả đều thay phiên nhau để đảm bảo Cale được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nó không quan trọng và cậu cảm thấy như có một núi việc phải hoàn thành.
Ahem, nếu chúng ta muốn đánh bại White Star.
Nhân loại, im đi!
Eruhaben-nim, không phải đã đến lúc ngài nên sử dụng cổ vật sao?
Im đi, đồ khốn xui xẻo.
Những nỗ lực của Cale đã thất bại hết lần này đến lần khác.
Cale đã để thời gian trôi qua trong vài ngày qua khi cậu đã thất bại hết lần này đến lần khác. Ngón tay cậu bắt đầu di chuyển.
Soạt.
"Nhân loại! Ngươi đang làm gì đấy?!"
Cale bẹo má phúng phính của Raon. Sau đó vuốt ve On và Hong mà không đáp lại.
Một miếng trái cây đã hạ cánh trong miệng Cale ngay cả khi cậu làm vậy.
"... Thực sự là một người lười biếng là điều tốt nhất."
Cale xác nhận sự thật đó với chính mình và mở miệng lần nữa.
"Eruhaben-nim."
"Im-"
"Bây giờ tôi ổn rồi."
Eruhaben nhìn về phía Cale, người đã cắt lời ông và bắt đầu ngồi dậy. Cale tự tin nhìn ông.
Đó là thời điểm đó.
"Khỏe? Pfft."
Cậu có thể nghe thấy ai đó đang chế giễu mình. Cale quay đầu lại, thấy một cái bàn.
Khi cậu nhìn xem ai đang ngồi trên bàn...
"... Cái tên nghiện rượu chết tiệt đó."
Cái tên đang uống rượu dù đang gục đầu xuống bàn cũng ngóc đầu dậy. Tất nhiên, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh.
Đương nhiên, tên nghiện rượu đó là Vua lính đánh thuê Bud Illis.
"Theo ý kiến của thư ký tôi đây, cậu sẽ cần phải nghỉ ngơi khoảng một năm để có thể khỏe mạnh."
"...Haaaa."
Cale không thể không thở dài.
Tại sao mình lại đặt cược để tên đó trở thành thư ký của mình chứ?
Cậu mở miệng nói.
"Anh không thấy thất vọng vì đã không thực sự cố gắng để thắng cược sao? Vậy chúng ta hãy biến chuyện đó thành thật chứ?"
"... Một cuộc cá cược uống rượu?"
"Đúng. Một cuộc cá cược uống rượu."
Cale chỉ vào mình và tiếp tục.
"Nếu tôi thắng, anh sẽ không còn là thư ký của tôi nữa và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh nữa. Anh nghĩ sao?"
Ha...
Vua lính đánh thuê nhếch mép trước khi cúi đầu xuống.
"Aigoo, tôi đang say!"
Anh gục đầu xuống bàn và quay lưng lại với Cale.
"Cái-!"
Cale bắt đầu khó chịu.
Trước giờ cậu chưa bao giờ phải đối mặt với một tên mất trí như thế này.
Bud Illis giả vờ say và phớt lờ Cale mỗi khi Cale bảo anh ta đừng làm thư ký của mình.
Ai quan tâm nếu tên đó giả vờ say?
Mặc dù cả người tên đó có mùi rượu nhưng ánh mắt vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
"Thiếu gia."
Cale cáu kỉnh nhảy dựng lên khi nghe thấy giọng nói của Ron.
"... Ngài thực sự đang nói về việc uống rượu trong tình trạng hiện tại của mình? Ngài đang nói về việc uống rượu khi chỉ ăn thức ăn mà Beacrox chuẩn bị trong một ngày và bỏ đói trong sáu ngày?"
"E hèm."
Cale giả vờ ho rồi quay lưng lại với Ron và bước xuống giường. Con trai của Ron, Beacrox, thở dài và nói tiếp.
"Sẽ tốt hơn nếu ngài ít nhất hãy cho chúng tôi biết ngài đang làm gì ở đó hoặc tại sao lại tự bỏ đói trong sáu ngày."
Cale ngậm chặt miệng hơn.
Cậu đã giải thích một cách mơ hồ với cả nhóm về những gì anh đã làm trên Đảo Gió trong một tuần.
Cậu đã nói cậu về hơi muộn vì bận củng cố cho Âm thanh của Gió. Cậu về muộn vì hòn đảo là một kho chứa Tử mana.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thể giải thích một vài điều.
Cale nhìn Choi Han. Cậu nhớ lại câu hỏi của Choi Han.
Hình thức củng cố đó như thế nào?
Cale đã trả lời ngắn gọn cho câu hỏi đó.
Chỉ là một hình thức bình thường thôi.
Không ai tin câu trả lời đó. Phương pháp củng cố nào lại khiến cậu ta phải nhịn đói gần một tuần?
Tuy nhiên, Cale không giải thích gì thêm.
Cale không muốn nói ra tình huống đó.
Mình không thể nói dối.
Cậu không thể nói dối về nội dung của bài kiểm tra, nhưng cậu cũng không thể nói cho họ biết điều gì đã thực sự xảy ra.
Không có lý do gì để làm như vậy.
Tất cả đều là giả.
Tất cả chỉ là ảo ảnh sẽ không xảy ra trong thế giới thực.
Tại sao cậu lại nói với họ điều đó chỉ để làm cho lũ trẻ và các ông già lo lắng?
Cale giơ chân lên với vẻ mặt điềm tĩnh.
Sau đó đá vào bàn.
Bang!
"Aigoo!"
Bud, người gục đầu xuống bàn, giả vờ bất ngờ ngẩng đầu lên. Cale bắt đầu nói chuyện với anh ta.
"Này, thư ký."
Cậu chỉ vào cổ vật và tiếp tục nói.
"Đi chuẩn bị một nơi yên tĩnh."
Họ không thể sử dụng cổ vật này trong một phòng ngủ đông người.
Cale có thể nhìn thấy con Rồng cổ đại đứng dậy thở dài.
* * *
Một cánh cổng sắt lớn được mở ra và một khu đất trống hiện ra.
Bud cầm trên tay một cái chai khi giới thiệu khu vực này với nhóm.
"Đây là nơi mà tôi đã phải trải qua quá trình huấn luyện của ông tôi từ địa ngục cũng như là nơi tôi trở thành một Swordmaster và người gác cổng cho Đảo Gió!"
"Haaaaa."
Pháp sư Glenn Poeff thở dài và lắc đầu. Tuy nhiên, Bud rất nghiêm túc.
"Đây là nơi có máu, mồ hôi và nước mắt của tôi! Đây là sân tập cho những người gác cổng! Hức hức, mấy người không biết tôi đã ăn bẩn ở đây bao nhiêu lần vì mục đích tập luyện đâu, hức!"
Bud Illis đang thổn thức, nhưng không ai trong số họ liếc nhìn lần thứ hai và họ bước vào sân tập.
"Tuyệt vời! Thật là một câu chuyện đáng buồn!"
Chỉ có chú mèo con màu đỏ Hong là người cuối cùng bước vào an ủi Bud bằng bàn chân trước của nó.
"Hức hức, Hong!"
Bud cố gắng ôm lấy Hong, nhưng chú mèo con dễ dàng tránh ra khỏi tên nghiện rượu này. Tuy nhiên, chú mèo con đã phải dừng lại.
"Ta sẽ làm điều đó một mình."
Đó là vì nhận xét của Eruhaben.
Cale cầm cổ vật trong tay, quan sát con Rồng đang nói ông sẽ làm điều đó một mình. Eruhaben bình tĩnh đáp lại ánh mắt đó.
"Ta muốn làm điều đó một mình. Ta muốn tất cả đợi bên ngoài hơn."
Sau đó ông đưa tay về phía Cale. Ý ông đang bảo Cale đưa cho ông cái lọ.
"Không! Rồng vàng, ta sẽ ở ngay bên cạnh ông!"
Raon cãi lại như hiện diện của nó là điều hiển nhiên. Những người khác gật đầu đồng ý với Raon. Tại thời điểm đó, Eruhaben nói thêm một câu.
"Ta là một con Rồng vĩ đại và dũng mãnh."
Ông là người đã tỏa ra một cảm giác mạnh mẽ dù chỉ đứng đó.
"Ta không muốn cho người khác thấy quá trình trị liệu của mình."
Có một người là người đầu tiên bị đẩy lùi sau khi nghe những lời phát ra từ Rồng cổ xưa nhợt nhạt nhưng vẫn đứng vững.
"Tôi cầu nguyện rằng cổ vật có hiệu quả."
Đó là Ron Molan.
Ông già hiểu tình cảm của Rồng cổ đại.
Không ai biết ông ấy sẽ trông như thế nào khi việc chữa trị xảy ra. Ông ấy có thể đau đớn hoặc vật vã rất nhiều. Ron hiểu rõ hơn ai hết lý do tại sao Rồng cổ đại không muốn người khác nhìn thấy điều đó.
Đó là bởi vì chính ông nhớ biểu cảm trên khuôn mặt của những người có mặt ở đó khi ông đau đớn sau khi mất đi cánh tay của mình.
Tiếp theo là Choi Han và Beacrox.
Những đứa trẻ trung bình chín tuổi càu nhàu, nhưng đã quay lại sau khi thấy Choi Han và Beacrox di chuyển.
"Ahem, hem. Sau đó tôi sẽ giải thích cách sử dụng cổ vật một lần nữa."
Vua lính đánh thuê Bud lùi lại trong khi giải thích cách sử dụng cổ vật.
"Cổ vật cổ đó sẽ đổ đầy nước vừa đủ cho người dùng quyết định sử dụng nó cho mình."
Bud chỉ vào cái lọ nứt.
"Một khi uống nước đó, mọi vấn đề liên quan đến sức sống sẽ được chữa khỏi đến mức người sử dụng muốn. Tất nhiên, nó có thể hơi đau một chút tùy theo trường hợp. Khi tôi sử dụng nó, bụng của tôi cảm thấy không tốt."
Sinh lực.
Đó là sức mạnh liên quan đến việc chữa lành và kéo dài tuổi thọ của một ai đó.
Cale nghe thấy giọng nói của Kẻ trộm trong đầu.
[Sinh lực tràn đầy trong cái lọ đó đến từ những người đã chết năm xưa.]
Cái lọ này chứa đựng sinh lực của những người chết sớm hơn họ được cho là vì Dạ Lâm.
[Đó là lý do tại sao tôi thích nó được sử dụng vì một lý do chính đáng.]
Kẻ trộm đã thể hiện sự ủng hộ của cô ấy đối với việc cho Eruhaben sử dụng.
Cale tập trung vào cả Kẻ trộm và Bud. Bud tiếp tục nói.
"Tất nhiên, nếu lượng sinh lực cần thiết cho người dùng lớn hơn giới hạn của bình, thì bình sẽ vỡ sau khi người dùng uống nước."
Cale đang