Chát. Chát.
Cale bắt đầu cau mày sau khi cảm thấy ai đó tát vào má mình.
Chát. Chát.
Cái tay thô bạo tát vào má khiến cậu khó chịu.
Mình nhớ mình đã ngất xỉu, nhưng ai đang tát vào má mình vậy?
"Haaaa."
Cale từ từ mở mắt sau khi thở dài thườn thượt.
Sau đó cậu hoang mang.
"...Cái quái gì thế?"
"Kim Rok Soo! Đồ khốn nạn, mau cút khỏi đó!"
"Huh- Jung Soo, tại sao cậu lại ở đây-?"
Cale bối rối và chạm vào cổ mình.
Giọng này là-
Giọng của Kim Rok Soo.
Người trước mặt cậu là Choi Jung Soo, một người bắt đầu làm việc cùng lúc với cậu. Và nhìn cậu ta trẻ hơn so với lần cuối Cale thấy. Khuôn mặt vô hồn này chắc chắn là khi tên này ở độ tuổi đôi mươi.
Cale cảm thấy trán nóng ran và xoa má. Trán cậu đang chảy máu.
Cậu cúi xuống và chỉ thấy bộ trang phục làm việc màu đen được làm từ chất liệu cao cấp của mình đã bị rách nhiều chỗ và trên người đang chảy nhiều máu.
"A."
Cale nhớ lại khoảnh khắc này.
Choi Jung Soo đã đỡ cậu lên ngay lúc đó.
"Này! Đi nào! Tại sao một người sử dụng cái đầu của mình như anh lại ra chiến trường thay vì ở lại phía sau vậy hả? Cái đồ ngu ngốc này! Anh nghĩ anh đến đây để giúp chúng tôi sao?"
"Di chuyển."
"Gì chứ? Tên này, tôi đã nói rồi, đây không phải là lúc để ra tay!"
Mình biết.
Mình biết bây giờ không phải lúc để làm điều đó.
Cale nhấc người lên và quay lại.
Sau đó cậu có thể nhìn thấy nó.
Cậu có thể thấy một vài tòa nhà mà họ gần như không thể xây dựng lại đã bị phá hủy, còn những con quái vật chui ra từ một lỗ đen trên bầu trời.
Cậu có thể nhìn thấy bầu trời Hàn Quốc đang rực cháy.
"Chết tiệt."
Là lúc đó.
Đó là điều đã xảy ra khi cậu bước vào công ty này. Đó là thứ đã xảy ra trong năm đầu tiên của cậu.
Quái vật cấp 1 bất ngờ xuất hiện trong khu C-1, Hàn Quốc.
Bang hội của người sử dụng năng lực chịu trách nhiệm cho khu vực và những tên khốn thợ săn đều đã bỏ chạy, để các nhân viên của công ty đứng ra cầm cự cho đến khi có người xuất hiện từ chính phủ.
"... Trưởng nhóm."
Kim Rok Soo, Cale, có thể nhìn thấy trưởng nhóm của mình và các tiền bối từ năm đầu tiên làm việc. Tất cả đều đang tập trung vào việc phòng thủ để ngăn chặn lũ quái vật.
Hồi đó cậu rất yếu.
Khả năng của cậu đã được thức tỉnh sau đó, nhưng cậu chỉ là một lính mới màu xanh lá vào lúc này.
Đó là lý do tại sao cậu không thể làm gì mà chỉ có thể chạy trốn.
"Hehe-"
Cale tự mình nhận ra tình hình hiện tại.
Mình đang mơ.
Nhưng tại sao phải là giấc mơ chết tiệt này.
Tại sao mình lại phải mơ giấc mơ này sau khi ngất xỉu trong trận chiến với Đế quốc và Honte?
"Này! Nhanh lên! Tên ngốc như anh còn chưa thức tỉnh khả năng của mình nữa đó! Nếu anh không phải là người bạn đồng hành năm đầu tiên và duy nhất của tôi! Haaaa!"
Cale nhớ lại những gì cậu đã nói trong quá khứ khi Choi Jung Soo đã hỗ trợ và kéo cậu ra khỏi đây.
Kim Rok Soo ở tuổi đôi mươi đã nói như thế này.
Tôi sẽ giết tất cả những tên khốn chết tiệt đó và trở thành một kẻ lười biếng trong suốt quãng đời còn lại của mình bằng tiền trợ cấp của mình.
Mình chắc chắn sẽ làm điều đó.
Mình sẽ giết tất cả những con quái vật.
Mình cũng sẽ xử lý những thành viên của hội tài năng, những tên đã tận dụng tất cả những lợi ích mà chúng tôi cung cấp cho chúng để bảo vệ người dân và chống lại lũ quái vật, nhưng sau đó bỏ chạy khi chúng tôi cần chúng nhất.
Mình sẽ giết tất cả.
... Và sau đó tôi sống bình yên trong một thế giới hòa bình.
Cale lặp lại những câu đó một lần nữa.
"Mình sẽ giết hết lũ khốn kiếp đó rồi nghỉ ngơi. Mình chắc chắn sẽ sống một cuộc sống bình yên."
Đế quốc và Arm.
Tại sao có rất nhiều tên khốn chết tiệt trên thế giới, những kẻ thậm chí không đáng được gọi là con người?
"Tại sao có rất nhiều tên thậm chí còn tệ hơn mình?!"
Khi Cale, không, khi Kim Rok Soo ở tuổi đôi mươi hét lên điều đó, cậu thấy Choi Jung Soo đang nhìn mình.
Choi Jung Soo đã đáp lại.
"Im lặng đi đồ khốn! Chỉ cần anh tự lo cho bản thân thôi!"
"Hehehe."
Cale bật cười trước những lời vừa rồi của tân binh, Choi Jung Soo.
"Cậu nên làm điều đó trước."
"Tôi giỏi hơn anh ở điểm đó."
Cale không thể nhịn được cười trước câu trả lời của Choi Jung Soo.
"Vậy tại sao một người tốt hơn mình lại chết trước?"
Cale vô cùng bức xúc. Cậu biết đây chỉ là một giấc mơ từ khi nhìn thấy Choi Jung Soo, những tiền bối và trưởng nhóm cũ của cậu. Những thứ này không có ý nghĩa.
Đó là điều mà Kim Rok Soo đã ngoài 30 tuổi và hiện là trưởng nhóm không thể tưởng tượng được.
Choi Jung Soo đã đáp lại.
"Này! Anh không biết phương châm trưởng nhóm của chúng ta sao?"
Làm sao mình lại không biết được?
Cale biết điều đó quá rõ.
"Được sống là tốt nhất! Tại sao cậu không ghi nhớ những lời đó, hả?"
Cậu đã thực sự ghi nhớ nó.
"Này, trưởng nhóm nói anh ấy sẽ sở hữu một trang trại sau khi nghỉ hưu. Tôi sẽ sở hữu một vườn cây ăn quả bên cạnh anh ấy."
Khi đó cậu đã chế giễu Choi Jung Soo.
Làm thế nào cậu lại có thể nói điều đó thoải mái như vậy trong một tình huống như thế này?
Điều đó khiến Choi Jung Soo bật ra tiếng cười vô cớ độc đáo của mình khi trả lời lại.
Cậu ta đã nói điều tương tự như cậu đã nói trong giấc mơ này.
"Anh muốn làm gì?"
Còn gì khác nữa?
Muốn trở thành một kẻ lười biếng.
Chết tiệt.
Cale cảm thấy cơn khó chịu và tức giận của mình đang tràn ngập cùng với những cảm xúc ẩn sâu bên trong, khiến cậu càng tức giận hơn.
Cậu nhắm mắt lại. Sau đó hét lên.
"Chết tiệt! Mình sẽ phá hủy tất cả!"
Và mở mắt ra.
Cậu chớp mắt.
Môi trường xung quanh đã thay đổi.
Những tòa nhà sụp đổ, những nhân viên công ty và những người dân đang chạy trốn đều không có ở đó.
Thay vào đó, cậu nhìn thấy một thứ khác.
Cale vô thức mỉm cười.
"... N, nhân loại?"
Cậu có thể thấy được đôi mắt xanh đen tròn xoe trước mặt. Cậu cũng có thể thấy một bàn chân trước run lên vì giật mình. Bàn chân trước đó đã dừng lại khi cố gắng đắp khăn lên trán Cale.
Cale bắt đầu suy nghĩ.
À, cuối cùng thì cũng tỉnh rồi.
Đó là thời điểm đó.
- Thật xấu xa.
Hmm?
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cale cố gắng tìm nơi phát ra giọng nói đó.
Đầu tiên, cậu có thể nhìn thấy Raon đang bất ngờ, cũng như Đội phó Hilsman đang cầm một chậu nước với một cái khăn trong đó.
Cậu quay đầu sang một bên nhìn thấy một chiếc bàn tròn nhỏ.
Thánh tử Jack và Clopeh Sekka đang ngồi ở đó, và Thế tử Alberu được kết nối thông qua thiết bị liên lạc hình ảnh.
- Nói mớ trong mơ, thật tuyệt vời làm sao.
Alberu có vẻ rất bình tĩnh.
Hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh ta trông như một người ông tốt bụng đã đi cùng cháu trai của mình trong một chuyến đi thực tế. Alberu hiền lành nói.
- Chết tiệt! Mình sẽ phá hủy tất cả! là những gì cậu vừa nói, đúng không?
À, vậy là mình vừa mới hét lên câu đó.
Cale bình tĩnh gật đầu.
"Đã lâu không gặp, thưa điện hạ. Có vẻ tôi đã nói ra những lời thật lòng trong giấc mơ của mình rồi."
Thế tử Alberu không giấu nổi bàng hoàng.
Anh đã xem đoạn hình ảnh từ Clopeh và nghe về tình hình từ Rosalyn và Choi Han.
Tuy nhiên, người chịu trách nhiệm về tất cả đã tỉnh dậy sau khi ngất xỉu và thản nhiên nói đã lâu không gặp. Thế tử vô thức hỏi mặc dù Clopeh và những người khác cũng đang ở trong phòng.
- Cậu định làm gì sau khi phá hủy tất cả?
Cale nhìn quanh.
Mọi người đều ổn. Đó là điều quan trọng.
Họ đang ở bên trong một doanh trại nhỏ.
Cale đáp.
"Sống như một kẻ lười biếng, thưa điện hạ."
Bầu không khí im lặng bao trùm khắp nơi.
Ngay cả Clopeh cũng lắc đầu với Cale.
"Hình như ngài vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Tôi đoán Cale-nim cũng vẫn là con người. Tôi cho anh hùng cũng là một con người. Hahaha!"
Đội phó Hilsman bước vào như vừa giao nhiệm vụ cho người khác.
"Ngài ấy thường xuyên như vậy."
Cale không bận tâm đến mọi ánh nhìn của họ. Thế tử Alberu, người biết về niềm hy vọng bấy lâu nay của Cale, đang mỉm cười với một kiểu biểu cảm quá tệ, nhưng cậu cũng không quan tâm đến ánh mắt đó và nói.
"Choi Han, Mary và cô Rosalyn đã đi chưa?"
Raon đáp lại.
"Đúng rồi! Ba người bọn họ đã tới Đại Ngàn trước!"
Cale đã cho họ biết cần làm gì tiếp theo trước khi ngất đi.
Cậu nói họ phải đến Đại Ngàn trước.
Cale cảm thấy hài lòng khi nhóm đầu tiên di chuyển là một nhóm kết hợp hành động với nhau rất tốt. Ba người họ sẽ ngăn chặn tình huống xấu nhất xảy ra.
Mắt cậu hướng về phía Alberu đang ở phía bên kia của thiết bị liên lạc hình ảnh. Alberu lập tức hiểu và nói khi cả hai vừa chạm mắt nhau.
- Cậu chỉ mới ngất khoảng ba tiếng.
"Đã ba tiếng, tôi hiểu