Raon tiếp tục nghiêng đầu.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tim nó đang đập loạn xạ.
Nó không hề đau đớn.
Lo lắng? Sợ hãi? Vui sướng?
Raon không thể hiểu tại sao tim mình lại đập như thế này.
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Raon có thể nhìn thấy Cale, người đang nắm lấy bàn chân trước đang đập vào ngực mình.
"Em út, anh muốn biết tại sao em lại làm như vậy!"
Hong đứng dưới Raon lơ lửng và cũng đang nhìn lên.
Raon bắt đầu mỉm cười.
"Không có gì! Tim ta đập rất nhanh! Đó hẳn là vì ta là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh!"
Raon có thể nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Cale lúc đó.
"Lại bị cảm à?"
Câu hỏi đó khiến Raon nhớ lại nó đã bị cảm lạnh như thế nào khi đến thăm làng của tộc Cá voi cách đây rất lâu. Nó là một con Rồng vĩ đại và dũng mãnh, nhưng vẫn bị cảm lạnh.
Raon ưỡn ngực và đáp lại.
"Không! Ta không bị bệnh! Không phải cảm lạnh! Ta vĩ đại và dũng mãnh, vì thế ta sẽ không bao giờ bị cảm lạnh nữa!"
"Aigoo."
Cale lắc đầu. Raon đã sử dụng ma pháp điều chỉnh nhiệt độ đối với On, Hong, chính mình và những người còn lại.
"Ồ! Không lạnh chút nào!"
"Ta vĩ đại và dũng mãnh!"
Raon và Hong đang chạy qua những viên sỏi trắng hoặc trên bầu trời ngay cả khi tuyết rơi trên chúng. Sau đó Cale chuyển hướng nhìn của mình.
"Mmph!"
Sau đó cậu bối rối.
"... Eruhaben-nim?"
Eruhaben đang đứng ngay bên cạnh cậu.
Tuy nhiên, Eruhaben không nhìn Cale. Ông ấy đang nhìn Raon với ánh mắt kỳ quặc rồ lại nhìn Cale và thản nhiên đưa ra nhận xét.
"... Có gì đó thật kỳ lạ."
"Ngài nói gì cơ? Kỳ lạ?"
Cale biết rằng ánh mắt của Eruhaben vừa rồi đang hướng về Raon và nhanh chóng hỏi.
"Ngài đang nói về Raon?"
"Không. Là ngươi."
"...Sao cơ?"
Rồng cổ đại nghiêm túc đáp lại Cale, người ngơ ngác hỏi một cách bối rối.
"Vương miện đó trong tay của ngươi."
Vua lính đánh thuê Bud Illis đã can thiệp vào. Anh đã để lại người bạn pháp sư thượng cấp của mình, Glenn Poeff, để giải quyết các vấn đề và đi cùng nhóm của Cale đến đây.
"Tôi nghĩ... Ngay cả tôi cũng nghĩ thật kỳ lạ với thứ trên tay của cậu như Eruhaben-nim đã đề cập. Thứ này là gì vậy?"
Đôi mắt Bud lấp lánh vì tò mò.
Cale bất ngờ đáp lại theo cách anh muốn đáp lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Bud.
"Tôi không muốn nói với anh."
Nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy khiến cậu không muốn trả lời.
Ha.
Bud cười đểu khi trả lời lại.
"Vậy thì đừng nói với tôi!"
... Tên khốn kỳ lạ này.
Cale không thể biết Bud là ai. Bud dường như không bận tâm và tiếp tục nói. Những người khác tập trung xung quanh anh ta.
"Thành thật mà nói, chúng tôi đến đây vì ngài đã nói làng Sát Long Nhân có thể ở đây, phải không? Không phải vậy sao, Eruhaben-nim?"
"Chính xác."
Bud có vẻ hào hứng hơn sau khi nghe câu trả lời của Eruhaben và làm tăng sự căng thẳng khi tiếp tục nói.
"Nơi đây!"
Anh nhặt một số viên sỏi trắng trên cả hai tay. Những viên sỏi chỉ rơi ra qua khe hở giữa hai bàn tay anh.
"Không có cái gì ở đây cả!"
...Gì?
Ánh mắt của Cale hướng về mắt Bud.
"Đây là nơi chỉ có những sỏi cát trắng, những cây trắng và tuyết trắng."
Ron cũng tham gia.
"Đây là nơi mà sự sống không thể phát triển."
Cale suy nghĩ đến Tử mana.
"Đó không phải là do Tử mana."
Tuy nhiên, lời giải thích của Ron đã khiến cậu gạt điều đó sang một bên và đặt câu hỏi về lý do.
"Tại sao sự sống không thể phát triển ở đây?"
Ron và Bud đều trả lời câu hỏi đó.
"Tôi không biết, thiếu gia."
"Không biết!"
Bud nhún vai và Cale nghiêm túc hẳn.
"Đó là lý do tại sao nó là một trong Ba Khu vực Hạn chế! Một người khi bước vào đây rất có thể sẽ chết đói vì lạc đường."
Bud chỉ về phía vương miện của Cale.
"Đó là lý do tại sao tôi thấy món này đang chỉ đường cho cậu một cách khá thú vị. Có thực sự có thứ gì đó ở đây trong vùng đất không có sự sống này không? Hm?"
Một cặp mắt tò mò đang quan sát kỹ lưỡng vương miện. Cale cảm thấy cay mắt về đôi mắt đó và đấu tranh xem cậu có nên tìm một cái chai ở đâu đó để đưa cho Bud không.
"Ngoài ra còn có một cái gì đó khác không có ở đây."
Cale nhìn Rồng cổ đại và có thể nhìn thấy nơi ngón tay của ông ta đang chỉ.
"A."
Cale ngay lập tức hiểu Eruhaben đang muốn nói gì.
Ngón tay của Rồng cổ đại đã chỉ lên trời. Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ sau khi nhìn lên.
Trời đang đổ tuyết.
Có rất nhiều mây và sương mù dày đặc.
Cậu không thể nhìn thấy mặt trời vì điều đó.
Cậu nghe thấy giọng nói của Eruhaben một lần nữa.
"Ở đây, không có đêm cũng không có ngày."
Swoooooooosh-
Họ nghe thấy một luồng gió xoáy khi gió quấn quanh nhóm. Ma pháp gió của Rồng cổ đại đã bọc cả nhóm lại.
Eruhaben đạp mạnh xuống mặt đất bằng một ngọn gió màu vàng trắng ở mũi chân. Ông ta tiến về phía trước và bắt đầu nói với Cale và những người khác.
"Theo ta. Ta biết đường đi ở đây."
Hướng ông ta đang hướng tới cũng giống như hướng mà vương miện màu trắng đang chỉ ra. Ông ta nhìn quanh và thản nhiên nhận xét.
"Con đường dẫn đến ngôi mộ của Chúa tể Rồng cuối cùng và con đường mà vương miện đang hiển thị là giống nhau."
Chúa tể Rồng cuối cùng.
Những lời nói đó đã khiến Bud, Ron, Choi Han và Beacrox bắt đầu đi theo Rồng cổ đại.
"Lâu đài Ánh sáng. Ta sẽ cho các ngươi thấy sự thật về nơi đó."
Eruhaben quay lại và bắt đầu di chuyển.
Cale ra hiệu cho Raon và Hong nhanh lên và đi theo họ. Chúng cũng bắt đầu háo hức di chuyển. Sau đó, cậu cúi người xuống.
"On."
Cậu ôm On lên, cô bé đang có biểu hiện khá phức tạp trên khuôn mặt mình.
"Chuyện gì vậy?"
Ban nãy, On đã im lặng khi Raon và Hong đang vui vẻ chơi đùa. Cô chỉ nhìn lên bầu trời.
"...Không. Không có gì nhiều đâu."
On lắc đầu và nhảy ra khỏi vòng tay của Cale và bắt đầu chạy. Cale chạy đến bên cạnh cô bé. Cậu nghe thấy tiếng lầm bầm của On khi họ chạy.
"... Có gì đó thật kỳ lạ."
Cale chỉ lặng lẽ tiếp tục.
Tuy nhiên, cậu nhớ rất rõ.
Raon và On.
Cả hai đứa trẻ đều nói có điều gì đó kỳ lạ ngay khi chúng bước vào khu vực này.
Cale khá tin tưởng vào lời nói của hai đứa trẻ này. Đôi mắt nâu đỏ của cậu nhanh chóng nhìn xung quanh.
Cậu cũng nhìn ra một thứ khác rất kỳ lạ.
Ooooooong-
Vương miện màu trắng đã dao động từ trước đó.
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ khi nhìn vào vương miện.
Nó đang khóc.
[...Ta sẽ giết hắn.]
Cale nghe thấy tiếng khóc và những lời bình luận trong đầu.
[Ta nhất định sẽ... giết... tên khốn đã lấy đi tất cả những gì quý giá của ta. Ta chắc chắn sẽ... giết hắn.]
Giọng nói quen thuộc.
Tại sao?
Hào quang Thống trị.
Nó cũng giống như giọng nói đã nói với Cale sức mạnh lừa đảo này rất tốt để lừa đảo mọi người.
Cale đi sau nhóm và đưa vương miện lên miệng. Sau đó thì thầm với nó.
"Câm miệng. Nếu không, ta sẽ phá nát ngươi."
Vương miện trở nên yên lặng.
Cale hài lòng tăng tốc độ của mình.
Cậu không quan tâm đến những gì vương miện nói. Vương miện này đã trở thành một món đồ vô dụng mà cậu cần phải phá hủy vào một thời điểm nào đó kể từ thời điểm nó nhắm tới Raon.
Shaaaaaaaaaaaaaaaaa-
Một làn gió mát lướt qua mặt cậu khi cậu chạy.
* * *
Họ di chuyển như vậy cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng thì cả nhóm cũng đến được nơi mà sợi ánh sáng của vương miện kết thúc.
Eruhaben dừng lại khi đến địa điểm đó.
"Không có gì ở đây?"
Bud bối rối nhìn quanh. Choi Han và Beacrox cũng quay đầu nhìn xung quanh.
Tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là những viên sỏi trắng, tuyết và những tán cây trắng.
Đó là thời điểm đó.
"Ít nhất, đó là cách nó xuất hiện."
Eruhaben đã cười. Ông vuốt ngược tóc và liếc nhìn xung quanh.
"Những con Rồng trở lại tự nhiên một khi chúng chết. Chúng trở thành một phần của tự nhiên và không để lại dấu vết."
Ông chỉ vào chính mình.
"Ta có thể sẽ biến thành cát bụi và bị phân tán vào thế giới này sau khi chết. Đó là cái chết mà ta mong ước."
"Ông vẫn còn một chặng đường dài phía trước khi chết! Ông sẽ sống rất lâu!"
Mèo con Hong màu đỏ nhìn quanh rồi bày tỏ ý kiến của mình.
"E hèm."
Eruhaben ho giả tạo rồi tiếp tục.
"Những con Rồng coi những kiểu chết đó là những cái chết đẹp nhất."
Đây là lý do khiến những con Rồng khác trở nên buồn bã và tức giận về việc những con Rồng bị sát hại, ép buộc xác chết của họ ở lại thế giới mà không thể thối rữa để trở về với tự nhiên.
"Tuy nhiên..."
Khóe môi ông bắt đầu nhếch lên. Đó là một nụ cười lạnh lùng.
"Trước mắt chúng ta là một con Rồng đã chết và không thể trở về với tự nhiên."
Choi Han hỏi một câu.
"Con Rồng