- ... Áp đảo?
Bud hỏi ngược lại khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con quái vật đang khẩn trương bay hoặc bỏ chạy. Anh nghe thấy câu trả lời của Cale.
"Đúng. Bên chúng ta là mạnh nhất khi nói đến ma pháp. Không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó."
Bud có thể nhìn thấy Eruhaben, Sheritt và Raon qua màn hình. Anh cũng nghĩ đến Rosalyn hiện đang ở Vương quốc Roan và bạn của anh, Glenn Poeff.
Sau đó, anh nghĩ đến bốn Tháp giả kim và pháp sư ở phe White Star.
Tháp giả kim thực chất là tổ chức của hắc ma pháp và White Star đang tập hợp lực lượng hắc ma pháp và ma pháp thông thường của Đế quốc để bắt đầu cuộc chiến này.
Mặc dù là vậy...
... Quả thật sẽ rất kỳ lạ nếu chúng ta bị đẩy lùi.
Ma pháp.
Chỉ nhìn vào một khía cạnh đó...
- Sẽ rất lạ nếu chúng ta bị đẩy lùi.
Tuy nhiên...
- White Star cũng không biết trước điều đó sao?
White Star cũng nên biết sự thật này, đó là lý do tại sao rất có thể những tên đó đã chuẩn bị một thứ gì đó khác để tiếp quản Đế quốc.
"Bây giờ."
Cale bắt đầu nói.
"White Star sẽ cảm thấy khó khăn khi nhúng tay vào những việc liên quan đến Tháp giả kim."
- ...Khó khăn?
"À, tôi chọn sai từ. Điều đó không khó, nhưng hắn còn một việc quan trọng hơn phải làm."
Cale nhìn về phía Choi Han.
Rosalyn đang ở thủ đô của Vương quốc Roan để đợi Hầu tước Taylor Stan hoàn thành tài liệu cổ giả và chuẩn bị lừa White Star lên phía Bắc.
Rosalyn là người mà Cale tin tưởng nhất khi nói đến trí tuệ.
"White Star đã bỏ chạy khi đang chiến đấu chống lại Lâu đài Ánh sáng. Nó hoàn toàn khác so với khi hắn chạy khỏi Đế quốc Mogoru."
White Star đã được thoải mái khi chạy khỏi Đế quốc Mogoru.
Nhưng trong trường hợp nêu trên, không phải vậy.
"White Star sẽ nghĩ điều quan trọng nhất là phải tìm được sự cân bằng trong cơ thể hắn ngay bây giờ."
- ... Đó không phải là lý do tại sao cậu sẽ bày ra mồi nhử và lừa đảo hắn một tháng sau đó?
Cale trả lời ngắn gọn cho Bud, người có vẻ tập trung và không uống lần đầu tiên trong một thời gian.
"Chúng ta cũng đã lên kế hoạch tấn công bốn Tháp giả kim trong hai tuần nữa."
Đôi mắt của Bud mờ mịt.
Kế hoạch ban đầu cho phe của Cale là tấn công cả bốn Tháp giả kim hai tuần sau đó.
Nhưng kế hoạch đó đã phải thay đổi.
Kẻ thù buộc họ phải thay đổi nó.
"Không có lý do gì chúng ta cần phải đi theo kế hoạch của White Star cả."
- Chúng ta có thể lạnh người vì có nhiều thời gian để tiến hành, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Cale mỉm cười trước nhận xét của Bud.
Cậu nói đúng.
Cale đã lên kế hoạch cho mọi thứ để họ không phải vội vàng. Nhưng Cale không còn nhiều thời gian nữa.
Tại sao?
Khoảng thời gian giữa mùa Thu và mùa Đông.
Thời điểm mà thế giới cảm thấy lạnh hơn một chút.
Đó là khi Kim Rok Soo được sinh ra.
Thần Chết đã nói cậu sẽ cần phải đưa ra quyết định vào ngày đó.
Tại sao ông ấy có thể chọn thời gian theo ý muốn?
Cậu không quan tâm Thần Chết là một vị thần.
Cậu không quan tâm mình sẽ phải đưa ra quyết định gì.
Cale không định chấp nhận tình huống này mà cậu không hề mong muốn.
Cậu không muốn một lúc để quyết định.
Điều đó không nói lên tất cả sao?
Cale thản nhiên nói trong khi nhìn những người khác đang quan sát mình.
"Ta chỉ khó chịu thôi."
Cậu khó chịu.
Tại sao mình lại phải đau khổ vì tên khốn White Star đó?
Cậu là người duy nhất đau khổ?
Không, tất cả chúng ta đều đang đau khổ.
Tại sao chúng ta phải làm như vậy?
Mục tiêu của mình là trở thành một người lười biếng! Mình chỉ muốn trở thành một kẻ lười biếng giàu có, người có thể ngồi xung quanh không làm gì cả!
Cale đã thay đổi quá trình suy nghĩ cơ bản của mình.
Suy nghĩ ban đầu của cậu là White Star rất mạnh, nhưng hắn lại là kẻ thù mà họ cần phải đánh bại.
Giờ đây, đã trở thành một tên khốn mà cậu cần nhanh chóng xử lý hết để có được cuộc sống buông thả hơn.
Đúng, đó là phong cách của Kim Rok Soo hơn.
Cậu cảm thấy như mình có thể nghe thấy giọng nói của trưởng nhóm Lee Soo Hyuk và Choi Jung Soo từ đâu đó.
Đó là thời điểm đó.
"Đúng rồi! Nhân loại đã nói một điều ta thật thích lần đầu tiên sau một thời gian dài! White Star thật khó chịu! Hãy tiêu diệt tất cả chúng!"
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Raon. Cale bắt đầu mỉm cười khi nhìn những người khác đang gật đầu đồng ý với ý kiến của Raon.
"Chắc chắn rồi. Chúng ta cần tiêu diệt tất cả."
- ... Hoo.
Bud chỉ biết cười trừ.
Anh cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Cale, người mà anh nghĩ đang tự hỏi về việc làm thế nào để đánh bại một kẻ thù mạnh như vậy, đột nhiên trở nên tự tin như vậy.
Nhưng đó là một cảm giác tích cực.
Tại sao?
Cale không phải là người nói những điều vô nghĩa.
- Cậu cần tôi phải làm gì?
Bud hỏi ngay nhiệm vụ cần làm của mình.
Cale ngay lập tức hỏi.
"Khi nào thì Tháp giả kim và các pháp sư dự định tấn công thủ đô?"
- Ngày chính xác không có trong thông tin của Thủ lĩnh Hiệp hội Thương nhân Singten. Nhưng có vẻ như sẽ xảy ra trước kế hoạch của chúng ta hai tuần. Có vẻ ông ấy rất vội khi để lại tin nhắn.
"Hãy tìm hiểu ngày chính xác. Anh sẽ có thể sẽ moi ra được từ Thủ lĩnh Hiệp hội Thương nhân Singten. Hoặc cũng có thể nhờ ai đó ở phía chúng ta tìm hiểu vấn đề đó."
Cale ngừng nói và lắc đầu.
"Không. Tôi sẽ đi tìm hiểu."
- Sau đó?
"Bud, anh liên lạc với cô Rosalyn và Clopeh và bảo họ nhanh lên.
- Và sau đó?
Cale nhìn quanh trước khi trả lời câu hỏi của Bud.
Ron, Beacrox, Choi Han, ba con Rồng, On và Hong.
"Cùng một lúc."
Những gì họ cần làm từ đây thật đơn giản.
"Chúng ta sẽ cắt bỏ từng cái một. Chúng ta sẽ cắt bỏ từng thuộc hạ của White Star."
Các Tháp giả kim, pháp sư, Arm, tộc Gấu, v.v... White Star sẽ kết thúc đơn độc nếu họ bắt đầu chăm sóc từng nhóm một.
"Tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai."
- Ngày mai? Không phải lúc này sao?
Cale nhìn về phía On, Hong và Raon. Ánh mắt của cậu hướng về Raon và Sheritt lâu nhất.
"Đúng, tôi cần phải đi vào ngày mai."
Chiến đấu và công việc đều quan trọng.
Tuy nhiên, một số điều quan trọng hơn.
"Có bọn trẻ đang đợi tôi."
- Bọn trẻ? Ý cậu là-
"Dù sao thì, hẹn gặp lại vào ngày mai. Tôi ngắt liên lạc đây."
- Gì? Bây giờ cậu ngắt liên lạc?!
"Có điều gì khác anh cần nói với tôi sao?"
- Không. Tôi không cần phải nói với cậu ngay bây giờ, nhưng vẫn-
"Hãy gọi lại cho tôi nếu có chuyện khẩn cấp."
Cale quay lại nhìn Raon, người đã kết thúc cuộc gọi.
- Này! Cậu vô cảm-!
Bud không thể nói hết câu của mình. Đó là vì cuộc gọi đã kết thúc. Cale nhìn về phía những đứa trẻ trung bình khoảng chín tuổi đang nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.
"Về nhà trước."
Dù bận rộn đến đâu, cậu cũng không thể bỏ đi mà không dừng lại ở nhà sau một thời gian dài như vậy.
Cũng có những đứa trẻ mà Cale cần gặp.
"Cale-nim."
Cậu gật đầu với Choi Han và Beacrox đang tiến lại gần.
Biệt thự Super Rock trống rỗng kể từ khi nhóm của Cale rời đi.
Ánh mắt của Cale hướng về Dạ Lâm đến bức tường ngăn cách Dạ Lâm và Làng Harris.
***
"Lâu rồi không gặp."
"Thiếu gia."
Cale chỉ mang theo Choi Han và Beacrox đến Làng Harris, còn những người khác ở lại Dạ Lâm và người đầu tiên cậu nhìn thấy là Sói Lock, người đã lớn lên một chút để được gọi là một cậu bé.
Lock đã không ở cùng Cale kể từ trận chiến tại Hẻm núi Tử thần.
Maes và các con Sói khác cũng vậy.
"Có vẻ như tất cả đã lớn lên một chút."
Những đứa trẻ của Sói Xanh đều đã lớn rất nhiều trong khi Cale vẫn chưa nhìn thấy chúng. Đó là cách nó xảy ra với trẻ em. Những đứa trẻ đã cao hơn nhiều một cách vụng về nhưng chào đón Cale một cách nồng nhiệt.
Cale hỏi Lock ai trông trưởng thành hơn nhiều để được gọi là một đứa trẻ.
"Có vẻ như ngươi đã tập luyện chăm chỉ?"
Có người đã trả lời câu hỏi đó cho Lock.
"Cậu ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
Cale quay đầu lại.
Cậu có thể nhìn thấy Gashan tóc trắng đang mặc một bộ võ phục rộng thùng thình. Đôi mắt trắng hoàn toàn như thường lệ đang nhìn Cale.
Làng Harris.
Đây là nơi tộc Hổ và những đứa trẻ Sói đang ở.
Gashan nhìn trộm Lock rồi tiếp tục nói chuyện với Cale.
"Tôi nghĩ cậu ấy đã rất thất vọng khi ở đây một mình."
"Không, không phải-!"
Lock, người vội vàng nói và không thể nói hết sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale.
Hẻm núi Tử thần.
Lock đã đạt được một biến đổi [Cuồng nộ] mới khác với bình thường vào thời điểm đó. Thay vì màu xám thường thấy, bộ lông màu bạc pha chút xanh bao quanh Lock.
Tuy nhiên, Lock lại không có thời gian nào để ở bên Cale kể từ đó.
Cậu bé này không phàn nàn về điều đó. Nhưng có một cảm giác thất vọng khi On, Hong và Raon dường như đã làm rất nhiều trong khi cậu không làm gì cả.
Cậu bé cảm thấy hạnh phúc khi ở bên Maes và các anh chị em khác của mình nhưng vẫn có cảm giác buồn và thất vọng không rõ nguyên nhân.
Cuốn nhật ký của Vua Sói mà Cale đưa cho vẫn còn trên bàn của Lock.
Lock đọc đi đọc lại bất cứ khi nào có cơ hội.
Tuy nhiên, rất khó để Lock bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc của mình sau khi gặp lại Cale. Cậu bé hơi lo lắng Cale sẽ nói cậu không phát triển chút nào, nhưng quan trọng nhất, cậu không biết phải nói gì khi nhìn thấy Cale, Choi Han và Beacrox.
"Trẻ em không được phép đánh nhau."
Lock và Cale nhìn nhau.
Lock vô thức thốt lên vào lúc đó.
"Tôi không phải là một đứa trẻ."
Cậu bé tự hỏi liệu có nên nói như vậy không.
"Không, tôi đoán tôi vẫn còn hơi nhỏ."
Lock lo lắng đã nhanh chóng nói thêm. Cậu có thể thấy Choi Han đang mỉm cười sau lưng Cale. Beacrox đã bị Maes và những đứa trẻ khác vây quanh và đang chậm rãi trao quà.
"Đó, ngươi thấy đấy."
Bộp.
Cale đặt tay lên vai Lock và lầm bầm.
"Đã muộn, nhưng..."
Lock đang nhìn vào bàn tay đó một lúc thì nghe thấy giọng nói của Cale và quay lại phía Cale.
"Cảm ơn vì đã bảo vệ Raon và ta lần trước tại Hẻm núi Tử thần."
"Ah."
Lock nhớ lại cách mình đã cố gắng bảo vệ Cale và Raon khỏi cuộc