12Thấy Giang Minh Phương nghe lời thuần phục như vậy, Cain hài lòng bỏ roi xuống, lấy ra hai chiếc lục lạc từ trong hòm, quơ quơ với Giang Minh Phương, nói: “Đeo cái này vào, lát nữa sẽ rất kích thích.” Bọn họ đều sẽ cảm thấy kích thích!Nhũ kẹp!Giang Minh Phương mắt đẫm lệ nhìn vào nó, ngược lại thở phào một hơi. Chủ nhân cơ thể này đã từng sử dụng thứ đó, đầu kẹp được thiết kế hợp lý, lượng điện của kẹp không lớn, chắc là cô có thể thừa nhận được.Kẹp nhũ treo lục lạc hình tròn bị Cain kẹp lên đầu nhũ bị anh mút cắn đến mức sưng to đỏ ửng của Giang Minh Phương.Hu… Cơ thể Giang Minh Phương căng chặt, cô nơm nớp lo sợ, thừa nhận cơn đau truyền đến từ đầu nhũ.“Leng keng, leng keng.” Cain kích thích chiếc lục lạc nhỏ treo trên kẹp nhũ, gương mặt điển trai cười tà mị, “Chủ nhân, nghe hay không?”Đầu nhũ đã bị kẹp nhũ kẹp phát đau, anh chạm vào làm đầu nhũ mềm mại càng đau hơn. Giang Minh Phương kêu lên hai tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, hy vọng anh đừng chơi nhiều kiểu hơn nữa.Cain khởi động chốt mở nguồn điện giấu trong lục lạc, nhũ kẹp lục lạc bắt đầu nảy lên như trứng rung. “Leng keng leng keng”, chiếc lục lạc nhỏ treo trên kẹp nhũ vang lên tiếng thanh thúy dồn dập, dòng điện đồng thời phóng ra làm Giang Minh Phương cảm thấy đau đớn.“Ưm ưm, ưm ưm ~~” hai tay hai chân bị trói treo trên không trung, Giang Minh Phương không ngừng vặn vẹo cơ thể như con cá rời nước, đầu vô lực ngửa ra sau, tóc dài đen nhánh