26Người máy chữa trị tiên tiến mà cô mang theo nhanh chóng chữa khỏi vết thương ngoài da cho người thỏ đang hôn mê, sau đó kích thích thần kinh sọ của cậu ta để cậu ta tỉnh lại.Nhìn thấy một đống sinh vật kỳ quái khác loài, người thỏ giống đực xinh đẹp mảnh mai sợ hãi quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, hai tai dựng đứng run rẩy không ngừng.Cái tai run rẩy linh hoạt!Giang Minh Phương nhìn mà ngứa ngáy, cô nghiêng đầu định sờ tai cậu ta. Chủ nhân cơ thể này xuất thân cao quý, có quan niệm “đây là tài sản của mình, đây là sủng vật biết nói chuyện” với người thú nguyên thủy trên tinh cầu này, Giang Minh Phương kế thừa và dung hợp ký ức của cô ấy, không coi người thỏ này như sinh vật bình đẳng, cô giơ tay sờ cậu ta như sờ một con thú cưng to lớn.Cain đứng cạnh cô vẫn luôn chú ý đến cô, phát hiện cô lại định giơ tay sờ tai người thỏ, anh lập tức duỗi tay ngăn lại, nói: “Chủ nhân, cô không hỏi xem vì sao người thỏ này lại vào rừng rậm nguyên thủy một thân một mình à?” Người thỏ là sinh vật quần cư, hơn nữa còn là chủng tộc ăn chay, căn bản sẽ không vào rừng săn thú.Bị anh ngăn lại, Giang Minh Phương liền dùng hệ thống thông minh cá nhân mang theo bên mình để kiểm tra ngôn ngữ của người thỏ, hỏi, “Anh là người ở đâu?” Ngôn ngữ của sinh vật trí tuệ hạ đẳng không được xếp vào máy phiên dịch ngôn ngữ các hành tinh, nhưng cơ sở dữ liệu của hệ thống thông minh Adams có ngôn ngữ giống loài trí tuệ của tinh cầu này.“Mấy người… là ai… là thần sao?” Người thỏ giống đực run giọng hỏi, sắc mặt tái nhợt, cơ thể nhỏ