Cain đã đoán trước được là Giang Minh Phương sẽ chạy trốn, anh nhanh tay lẹ mắt túm cô lại đè xuống thảm, rút thắt lưng của mình ra, nhanh nhẹn kéo tay cô ra sau lưng trói gô lại.“Cain, anh không thể như thế được, tôi là chủ nhân của anh!” Giang Minh Phương hoảng loạn kêu lên, ra sức giãy giụa. Lúc vừa mới xuyên qua đây cô cũng bị trói treo giữa không trung, nhưng khi ấy cô còn chưa hoảng sợ thì đã trực tiếp sa vào trong sự kích thích cảm quan mãnh liệt, nhanh chóng ngất đi. Lúc tỉnh lại, cô liền vào khoang dưỡng thương bảo dưỡng cơ thể, cố gắng dung hợp ký ức của chủ nhân cơ thể này. Bây giờ cô đang nhận thức Cain như là một người máy sẽ công kích chủ nhân. Người máy sinh hóa như vậy thật sự như những gì mà chủ nhân cơ thể này nghĩ, độ trung thành và hệ số an toàn với chủ nhân là 100%?“Chủ nhân, tôi đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi, mở khóa mật mã tình ái trên cơ thể tôi sẽ mang lại nguy hiểm to lớn. Cô không thỏa mãn với những người máy tình ái đó, cứ khăng khăng đòi tôi thỏa mãn cô.” Cain nghiêm túc nói, “Cô yên tâm, tôi là vệ sĩ của cô, sẽ không làm hại đến tính mạng cô.”Thấy anh đảm bảo như vậy, Giang Minh Phương nửa tin nửa ngờ. Từ khi người Kanter phát minh ra người máy, sự cố người máy đả thương con người tự nhiên đã từng phát sinh, cho dù người thiết kế người máy liên tục lập ra chương trình khống chế cho người máy, chuyện người máy các loại hình làm con người bị thương cũng vẫn thỉnh thoảng xảy ra.“Cô nằm trên mặt đất để tôi cắm miệng cô, hay là chủ động liếm tôi, lấy lòng tôi?” Cain nhìn từ trên cao xuống hỏi, gương mặt đẹp trai với ngũ quan sâu sắc hơi ửng hồng hưng phấn. Cảm thấy quần dài quần lót tụt xuống đầu gối sẽ gây cản trở cho mình, anh dứt khoát cởi giày cởi quần ra, nửa người dưới hoàn toàn bại lộ trước mặt Giang Minh Phương.Đôi chân thô dài rắn chắc, cơ bắp hơi nổi lên ẩn chứa sức mạnh to lớn. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, rừng cây màu đen giữa chân anh rất rậm rạp. Một cây côn thịt cực to, gân xanh dữ tợn thẳng tắp tận trời, bên ngoài lóe ánh nước, nhuộm ít chất lỏng màu trắng. Ở gốc côn thịt, hai túi tinh hoàn hình tròn, to gần bằng quả bóng bàn.Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đồ vật xấu xí đáng sợ này, Giang Minh Phương mím chặt môi, trong mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Dù cô không phải đại tiểu thư thực sự của tập đoàn tài chính Giang thị, cô cũng vẫn là một nữ chiến tướng từng đấu tranh anh dũng trên thương trường, sao có thể liếm thứ đó của người khác? Ách, khoan đã, vì sao, cô dần dần nảy sinh một cảm giác hưng phấn, hình như còn có một chút chờ mong?“Cô không muốn?” Cain cong lưng, giơ tay nắm cằm Giang Minh Phương, lạnh lùng nói, “Tôi bóp gãy xương cằm cô, thế nào?” Nói rồi, tay anh bắt đầu dùng sức.Bóp gãy cằm?Giang Minh Phương tức khắc bị dọa sợ, không thể không há miệng thuận theo bàn tay anh.Thấy cô khuất phục, Cain đột nhiên kéo cô lên khỏi thảm, rồi đè gối cô xuống trước mặt mình, lạnh giọng ra lệnh: “Liếm.”Đầu Giang Minh Phương choáng váng vì động tác bất thình lình của anh, khi nhìn thấy rõ côn thịt nhắm thẳng ngay mặt mình, cô lập tức lộ ra vẻ mặt ghét