Bạch Tuyết đi vào nhà, cha mẹ lại không thấy đâu, dì quản gia nói cho cô biết, bố đi cùng mẹ đại nhân tới xem buổi biểu diễn của Chương Đại Mạc rồi. Mẹ cô chính là một fan trung thành của Chương Đại Mạc.
Dì quản gia đi nấu cơm cho cô, tất cả đều là đồ ăn mà cô thích ăn, dì nói trong thời gian ngắn cha mẹ cô chắc sẽ chưa về, thiếu gia Phi Bạch cũng không dặn dò chuẩn bị cơm, chắc là sẽ ăn ở công ty, nên bảo cô ăn trước.
Bạch Tuyết cũng không khách khí, ngồi xuống ăn, không ngờ cô vừa ngồi xuống thì Nghiêm Phi Bạch trở về.
Hắn nhìn thấy cô thì sửng sốt mất một lúc, ngay sau đó cười nói: "Về rồi à?"
Bạch Tuyết gật đầu, hỏi hắn: "Đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì cùng ăn đi."
Hắn hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người cô trong chốc lát, xác định cô không phải đùa giỡn thì liền nói: "Ăn rồi." Nói xong thì đi lên lầu.
Bạch Tuyết dùng cơm xong, Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân vẫn chưa về. Phía sau nhà họ Bạch có một cái bể bơi, Bạch Tuyết nhàn rỗi lại nhàm chán nên đến đó bơi một lát.
Bơi một vòng đang chuẩn bị lên bờ thì chân cô đột nhiên rút gân, chuyện đến quá đột nhiên, cơ thể Bạch Tuyết không ổn định, cả người ngã lại vào trong nước.
Ngay khoảnh khắc đầu sắp chìm xuống nước, cô thoáng thấy một bóng người từ đâu chạy vụt ra nhảy vào trong nước, cô mới chìm trong nước chưa được bao lâu thì đã được một cánh tay mạnh mẽ vớt lên. Lúc này Bạch Tuyết mới thấy rõ người cứu mình là Nghiêm Phi Bạch.
Nghiêm Phi Bạch gấp gáp hỏi cô: "Em không sao chứ?"
Bây giờ cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, nước trong bể cũng không tính là sâu, chờ cơn đau qua đi cô cũng có thể tự mình đứng lên được, cho nên biểu cảm của Nghiêm Phi Bạch thực sự quá mức căng thẳng rồi. Hơn nữa hắn xuất hiện kịp thời như vậy có phải là nãy giờ vẫn luôn ở gần đây không?
Quần áo của hắn đã ướt cả, mái tóc cũng đang nhỏ nước, đôi mày chau chặt, vẻ mặt nôn nóng, nhìn qua có phần chật vật.
Bạch Tuyết nói: "Tôi không sao, chẳng qua không nghĩ tới là anh sẽ lập tức nhảy xuống cứu tôi, tôi còn nhớ rõ năm tôi mười bốn tuổi suýt chết đuối, lúc đó sao không thấy anh tích cực như vậy, có thể nói cho tôi biết lúc đó anh nghĩ gì không?"
Chuyện này chính là khởi đầu cho sự ngăn cách của "Bạch Tuyết" và Nghiêm Phi Bạch, cô ấy thích anh trai như vậy, anh trai cũng yêu thương cô ấy, quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng lúc đó khi cô ấy chìm xuống nước, rõ ràng anh ngay lập tức có thể cứu "cô" lên, nhưng anh lại do dự, gương mặt anh không có biểu cảm đứng đó nhìn "cô" giãy giụa trong nước cầu cứu, cho đến khi "cô" sắp kiệt sức không chịu được nữa anh mới đi tới vớt cô lên.
Vẻ mặt Nghiêm Phi Bạch như không dám tin nhìn cô, không ngờ có một ngày cô lại tự nhiên nhẹ nhàng hỏi ra vấn đề này như thế, đó là khúc mắc chôn sâu trong lòng hai người, đau đớn kịch liệt nhưng không ai dám đối mặt.
Bạch Tuyết hơi mím miệng rồi nói: "Nói cho tôi biết đi, tôi muốn nghe lời nói thật."
Đôi mắt hắn cứ trừng lớn kinh ngạc nhìn cô, lâu sau mới nhắm mắt lại như đang cố gắng khôi phục lại tâm trạng, khi hắn mở mắt ra thì ánh mắt đã trở nên trống rỗng, như một cái hố đen bị quái vật hút sạch sẽ cảm xúc. Hắn cười khổ: "Khi đó anh nghĩ, nếu em chết rồi thì ba mẹ nuôi có phải sẽ yêu thương anh hay không." Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, khóe mắt ươn ướt, nụ cười thê lương đau khổ: "Em xem, có phải anh rất đáng sợ không?"
Trên thực tế câu trả lời của hắn không khác lắm so với phỏng đoán của Bạch Tuyết, cô suy nghĩ rồi nói: "Nhưng cuối cùng anh vẫn cứu tôi lên, chứng tỏ anh vẫn chưa tới nông nỗi không thuốc nào cứu được."
Hắn quay mạnh đầu qua nhìn cô, nhìn gương mặt cô không có nhiều biểu cảm, gọi tên cô một cách không xác định: "Tuyết... Tuyết Nhi?"
Bạch Tuyết cúi đầu cười rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi có thể hiểu được sự ích kỷ của anh, con người đều ích kỷ mà, đúng không?"
Nghiêm Phi Bạch: "..."
Bạch Tuyết đứng dậy, nói: "Được rồi, chuyện quá khứ rồi thì cứ để cho nó qua đi, tương lai còn rất dài, nếu cứ so đo mãi cũng thật là không thú vị."
Bạch Tuyết đi đến cửa sau thì quay đầu nhìn lại một cái, thấy Nghiêm Phi Bạch vẫn còn ngồi ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, chôn mặt ở cánh tay, Bạch Tuyết hơi hé miệng nhưng cuối cùng không nói thêm gì, quay người rời đi.
Cô đi tắm rồi đổi một bộ quần áo khác, Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân lúc này cũng đã về, trông thấy cô thì rất vui vẻ, bà Liễu nói: "Sao bảo bối lại về thế? Không phải nói là đang bận thiết kế gì đó sao?"
Bạch Tuyết cười trả lời bà: "Bản thảo thiết kế đã làm xong rồi, cho nên con về thăm hai người."
Bạch Khánh Đông nói: "Nếu chính sự đã làm xong, con cứ ở đây nhiều thêm mấy ngày."
Bạch Tuyết vội vàng gật đầu nói được. Tâm tình của Liễu Như Vân vô cùng tốt, vẻ mặt hưng phấn chia sẻ với cô về chuyện vừa mới nhìn thấy được thần tượng, còn đưa tấm ảnh được thần tượng ký tên cho cô xem, còn Bạch Khánh Đông ngồi bên mặt mày chua lòm nói tên đó không có vũ đạo đẹp hát lại khó nghe. Liễu Như Vân tất nhiên không phục, thế là mắng ông.
Nhìn hai ông bà nhốn nháo ồn ào, trong lòng cô lại thấy vô cùng thoải mái, đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn, người một nhà khỏe mạnh, trong nhà vui vẻ náo nhiệt, đôi lúc sẽ có tức giận cãi vã nhưng lại đầy ắp yêu thương và quan tâm, như vậy mới giống một gia đình.
Bạch Tuyết nhìn hai oan gia vui vẻ trong chốc lát rồi trở về phòng để ngủ. Cô bị ác mộng làm bừng tỉnh, là cơn ác mộng mà cô vẫn thường xuyên gặp phải, đã nhiều năm rồi, giấc mơ này vẫn luôn quấn lấy cô, cho dù là hiện tại vẫn không chịu buông tha cho cô.
Bạch Tuyết thở phì phò nhìn mọi thứ trước mắt, vẫn là căn phòng hoa lệ đẹp đẽ đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô xuống lầu thì những người khác trong nhà đều đã ngồi trên bàn ăn, Liễu Như Vân thấy con gái đã dậy thì vội vẫy tay với cô: "Mau tới đây ăn sáng nào."
Bữa sáng hôm nay là mì thịt bò, sợi mì do đầu bếp tự tay cán sợi, độ dai vừa phải.
Sau khi ăn xong, Bạch Tuyết nói với Bạch Khánh Đông: "Ba, hôm nay con không có việc gì làm, con muốn tới xem kế hoạch E."
Bạch Khánh Đông: "Vừa lúc Phi Bạch cũng muốn đi thị sát, con đi