Cô ta vừa dứt câu, thì thấy Ngụy Gia Minh đột nhiên giơ tay, động tác nhanh chóng bóp lấy cổ cô ta.
Tu Mẫn Nhi bất ngờ, sức lực của anh rất lớn, trong nháy mắt Tu Mẫn Nhi cảm giác cổ mình như sắp bị anh vặn gãy, vẻ mặt cô ta kinh hoảng, không dám tin anh lại làm như thế, muốn hỏi nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Ngụy Gia Minh vẫn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến cùng cực.
"Trước đó anh đã nói với em rồi, đừng tiếp tục đi trêu chọc Bạch Tuyết, xem lời của anh như gió thoảng qua tai sao?"
Giọng nói của anh vẫn luôn nhẹ nhàng như thế, nhưng sức lực trên tay vẫn không hề thay đổi, Tu Mẫn Nhi nhìn khuôn mặt mỉm cười trước mắt mình, đôi mắt che kín vẻ lạnh lẽo, quả thực không thể liên hệ với công tử nhẹ nhàng mà cô ta vẫn luôn quen thuộc.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn là người đàn ông ôn hòa, đặc biệt là khi đối đãi với phụ nữ, phong độ của anh quả thật có thể thuyết phục bất kì người phụ nữ nào đã từng gặp mặt. Anh vẫn luôn rất giỏi che dấu cảm xúc của mình, cho dù vô cùng tức giận thì cũng không để người khác nhìn ra, mà từ trước đến nay cô ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy một bộ mặt khác tàn nhẫn đáng sợ như thế của Ngụy Gia Minh.
Ngụy Gia Minh ném Tu Mẫn Nhi xuống đất, cô ta được giải thoát, ngồi trên đất thở hổn hển, yết hầu đau đớn bỏng rát, khó chịu đến mức ho khan, anh lại ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô ta, khóe miệng cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu em còn dám nói bậy trước mặt Bạch Tuyết, anh sẽ khiến em suốt đời này ngay cả nói cũng không nói được nữa, hiểu không?"
Mỗi một chữ anh nói ra đều mang theo cảm giác kinh khủng lạnh lẽo, hơn nữa không chút nào thương tiếc, cô không hề là Mẫn Nhi lớn lên bên anh, anh cũng không còn là anh Gia Minh nho nhã mà cô vẫn luôn theo đuổi, anh xa lạ như thế, giống như một người xa lạ mà cô chưa từng quen biết.
Có lẽ là quá mức khiếp sợ với sự thay đổi của anh, hoặc là sự sợ hãi trong lòng đối với anh giờ phút này, cô ta sửng sờ một hồi lâu mới gật đầu.
Lúc này anh mới buông ra, rất thân sĩ nâng cô ta dậy, còn phủi mấy cọng cỏ dại đang dính trên quần áo giúp cô ta, anh ôn hòa mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Dọa em rồi sao?"
Tu Mẫn Nhi rùng mình, lắc lắc đầu.
Ngụy Gia Minh lại nói: "Ngoan ngoãn về nhà đi, nhớ kĩ lời anh nói."
Vẫn là âm thanh nhẹ nhàng nhu hòa đó, nhưng Tu Mẫn Nhi lại cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân, cô ta che cổ lại, nơi đó vẫn còn đang đau đớn, cả người run rẩy, ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Tuyết ở trong thư phòng tiếp tục làm việc tới giữa trưa, lúc ăn cơm trưa thì không thấy Tu Mẫn Nhi, theo lý bình thường, Tu Mẫn Nhi chưa thành công làm cô không thoải mái, sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy chứ, chẳng lẽ sau khi cô đi Ngụy Gia Minh đã nói gì đó với cô ta?
Trong lúc cô đang nghĩ như thế, trong chén cô đột nhiên có thêm một miếng thịt bò hầm, Bạch Tuyết quay đầu sang, thấy Ngụy Gia Minh đang cười ôn hòa nhìn cô: "Ăn nhiều một chút."
Bạch Tuyết híp mắt, nhìn lướt qua đôi đũa mới vừa gắp đồ ăn cho cô, Bạch Tuyết phỏng đoán đại khái là anh đang cố ý muốn show ân ái trước mặt trưởng bối đây mà, nhưng mà rõ ràng trước mặt có một đôi đũa sạch sẽ sao lại không cần, làm gì phải dùng đôi đũa của anh gắp đồ cho cô vậy, không ghê tởm sao?
Bạch Tuyết cũng không nói gì, chỉ cười: "Em tự gắp là được rồi."
Bà nội ngồi trước mặt cười vô cùng vui vẻ: "Nhìn thấy các con ân ái như vậy, ta cũng cảm thấy mĩ mãn rồi."
Ân ái? Ha ha.
Bạch Tuyết vùi đầu ăn cơm, không động tới miếng thịt bò kia, Ngụy Gia Minh nhìn miếng thịt bò cô không thèm động đũa tới, cười cười, cũng không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh chào ra về. Bạch Tuyết vừa mới lên xe liền nhận được điện thoại của Liên Cảnh Thành, ở đầu bên kia điện thoại, Liên Cảnh Thành đang nôn nóng: "Tuyết Nhi, cậu đang ở đâu vậy?"
"Tớ vừa ra khỏi Ngụy gia, sao thế?"
"Ngụy gia?" Giọng điệu của cậu càng căng thẳng hơn: "Cậu cùng về với Ngụy Gia Minh sao?"
"Ờ"
"..."
Đầu bên kia Liên Cảnh Thành yên lặng một lúc mới nói tiếp: "Tớ biết trước khi ly hôn không nên quấy rầy đến cậu, nhưng mà Mẫu Đơn bệnh rồi, cậu chừng nào thì tới đây xem nó?"
Khi còn nhỏ "Bạch Tuyết" có nuôi một con chó tên là Quả Cam, sau đó Quả Cam sinh ra Mẫu Đơn, cún con mới sinh không lâu thì được đưa qua cho Liên Cảnh Thành.
Bạch Tuyết nói: "Tớ sẽ bớt thời giờ sang thăm."
Giọng Liên Cảnh Thành cuối cùng cũng thoải mái lại: "Được, vậy cậu nhanh lên nhé."
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì nghe Ngụy Gia Minh hỏi: "Là điện thoại của Cảnh Thành?" Bạch Tuyết gật đầu, lại nghe anh hỏi tiếp: "Nó làm sao vậy?"
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn như thường, dường như chỉ thuận miệng hỏi thôi, Bạch Tuyết trả lời: "Con chó trước đây tôi cho cậu ấy bị bệnh, cậu ấy bảo tôi bớt thời gian qua thăm nó."
Ngụy Gia Minh không nói nữa, xe chậm rãi lăn bánh trên đường, anh lại hỏi một câu: "Bây giờ đưa cô về nhà cha mẹ cô?"
Bạch Tuyết: "Ừm."
Ngụy Gia Minh nhẹ nhàng nhấp môi cười, nói: "Ngẫu nhiên về nhà thăm cha mẹ là nên làm, nhưng rốt cuộc cô vẫn kết hôn rồi, thời gian dài như vậy vẫn ở nhà cha mẹ có phải là không ổn không?"
Bạch Tuyết hồ nghi nhìn anh, bị anh nói cho không thể hiểu được.
"Tôi không nên cứ ở mãi nhà cha mẹ? Vậy tôi nên thường xuyên ở đâu? Nhà kết hôn của chúng ta sao? Nhưng Ngụy tiên sinh thường ngày cũng không trở về nơi đó, làm gì mà yêu cầu tôi phải về?"
Ngụy Gia Minh: "..." Ngụy Gia Minh bị cô chặn họng một chút, ngay sau đó gật đầu cười khẽ, lúc ngẩng đầu lên trong mắt như có thâm ý: "Thì ra cô quả nhiên có oán niệm với việc tôi không về nhà thường xuyên, cô đang giận dỗi với tôi sao?"
Bạch Tuyết cười lạnh, lắc đầu nói: "Tôi thật sự không ngờ Ngụy tiên sinh là người có hàm dưỡng lại tự luyến như thế. Lần trước không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Chúng ta cũng tính tới chuyện ly hôn rồi, anh cảm thấy tôi còn cần giận dỗi nữa sao?"
Ý cười trên mặt Ngụy Gia Minh dường như phai nhạt bớt, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Cũng phải."
Cuối cùng Ngụy Gia Minh vẫn