Bạch Tuyết tiếp tục làm việc đến buổi chiều, ngồi cả một ngày khiến cô cảm giác xương cốt cũng cứng ngắc, cô muốn đi ra biển một chút, hưởng thụ gió biển, hoạt động thân thể.
Phía trước biệt thự có một sân nhỏ, không lớn bằng sân sau, đặt vài phiến đá xanh, dọc theo các phiến đá đi về phía trước là cổng lớn.
Muốn ra bờ biển phải đi từ cửa chính, nhưng không nghĩ tới vừa ra cửa đã thấy Ngụy Gia Minh đang ngồi ở trước sân, trên thực tế sân nhỏ này giống như một cái đài ngắm cảnh vậy, ngồi ở đó có thể ngắm nhìn biển rộng cách đó không xa.
Trong sân đặt mấy cái ghế nằm, Ngụy Gia Minh đang nằm trên một cái trong số đó, cái bàn bên cạnh còn đặt một ly cà phê. Anh vẫn còn mặc bộ quần áo lúc nãy, chỉ là trên mặt nhiều thêm một cái kính râm, mang kính thế này có vẻ ngầu, nhưng cũng càng gợi cảm.
Bạch Tuyết thấy anh thì kinh ngạc, anh thế mà còn chưa đi, bình thường anh trở về nơi này sẽ không ở lại lâu lắm.
Anh mang kính râm nằm ở đó, Bạch Tuyết cũng không biết là anh đang ngủ hay còn tỉnh, đang lúc cô do dự có nên chào hay không thì nghe thấy anh nói: "Lát nữa bố cô sẽ sang đây nói chuyện với tôi."
Cô còn đang nghĩ Ngụy Gia Minh hôm nay sao lại nhàn nhã như vậy, thì ra là chờ bố cô tới. Thật ra họ có thể hẹn gặp ở rất nhiều nơi, hoàn toàn không cần phải đến đây, nhưng mỗi lần bố đều sẽ hẹn gặp ở bên này. Bạch Tuyết cũng hiểu bố cô có lòng, ông biết rõ tình trạng hôn nhân của "cô", cũng biết Ngụy Gia Minh không để tâm nhiều đến con gái bảo bối của ông, nếu ông hẹn gặp ở đây, ít nhất Ngụy Gia Minh cũng sẽ về nhà, hơn nữa ông cũng muốn tới xem con gái bảo bối nhà ông.
Bạch Tuyết gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô không tiếp chuyện với anh nữa, trực tiếp ra biển, đi dạo một lúc thì trở về, quả nhiên là thấy bố đã tới đây rồi.
Nhìn thấy ông cô vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy tới ôm ông. Bạch Khánh Đông cũng rất vui, xoa xoa đầu cô: "Nhóc con, lớn thế này rồi còn làm nũng với ba ba."
Một cô gái luôn độc lập lại dũng cảm, nhưng trước mặt bố cô chỉ muốn biến thành một đứa trẻ, cô lập tức bất mãn: "Con là con gái ba, chẵng lẽ ba ba không thích con làm nũng với ba sao?"
Bạch Khánh Đông cười rộ lên, đôi mắt cũng cười thành hai khe nhỏ, "Thích, thích, sao lại không thích chứ, con trưởng thành rồi hay là lấy chồng rồi đều là con gái ba, làm nũng với ba ba thế nào cũng được."
Trên thực tế "Bạch Tuyết" từ sau khi thành niên rất ít khi thân cận với bố mẹ nữa, cũng khó trách Bạch Khánh Đông vui như thế.
Ba người cùng ăn cơm chiều, trên bàn cơm, Ngụy Gia Minh và Bạch Khánh Đông bắt đầu thảo luận vấn đề hợp tác.
Hai người thương thảo trong chốc lát cũng không định ra được phương án cuối cùng, Bạch Tuyết suy nghĩ rồi nói: "Con có một ý tưởng, không biết nói ra hai người có ghét bỏ hay không."
Tuy rằng Bạch Khánh Đông cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn rất nể tình với con gái yêu: "Suy nghĩ của bảo bối ba ba khi nào thì ghét bỏ chứ, bảo bối cứ nói thẳng là được."
Bạch Tuyết lại liếc mắt qua Ngụy Gia Minh, anh không tỏ thái độ, cũng không phản bác, Bạch Tuyết liền nói: "kế hoạch E là một công trình rất lớn, nếu nó được thi hành tốt, tuyệt đối có thể thay đổi bố cục của cả thành thị. Chẳng qua trung tâm thành nội ở Hạ thành bây giờ cách rất xa khu vực xây dựng kế hoạch E, hơn nữa đây còn là khu vực ngoại ô tương đối hẻo lánh. Nếu muốn dân chúng từ bỏ trung tâm nội thành đến các con đường phụ cận khu vực này, vậy phải có gì đó vô cùng hấp dẫn người địa phương mới được. Hiện nay dân cư sống tại nội thành lâu đều biết các ngôi nhà hoặc chung cư ở đấy đều vì lợi dụng tài nguyên đất đai mà được xây dựng sát nhau, mà như thế sẽ tạo cho người ta cảm giác áp lực. Cho nên kế hoạch E cần phải làm một ngọn cờ đi đầu, phá vỡ quy tắc này, kéo giãn khoảng cách giữa các phòng ốc, làm tốt công tác xanh hóa, nếu đã là ở vùng ngoại thành, vậy chúng ta liền lấy hưu nhàn làm chủ, giá cả có thể cao một chút, không cần phải thấp hơn so với khu nội thành."
Bạch Tuyết nói xong, Bạch Khánh Đông liền tiếp lời: "Nếu vùng ngoại thành mà giá cả đắt hơn so với khu nội thành, vậy càng không có người nào muốn đến đấy ở."
Bạch Tuyết: "Bây giờ chúng ta chọn nơi ở, trên thực tế còn là chọn hoàn cảnh xung quanh, sinh hoạt của con người không rời được mấy việc ăn, mặc, ở, đi lại, cho nên chỉ cần cung cấp đủ những thứ này, tự nhiên sẽ có người lựa chọn muốn ở nơi đây. Hơn nữa kế hoạch này của mọi người là muốn thay đổi bố cục của thành thị, vậy kế hoạch này khẳng định sẽ còn xây dựng trung tâm thương mại, sau khi xây xong, vấn đề ăn, mặc cơ bản đã được thỏa mãn, nếu trạm tàu điện ngầm E cũng khai trương nữa thì vấn đề đi lại cũng được giải quyết khá ổn rồi. Hơn nữa kế hoạch này làm về lâu về dài, sẽ có nhiều công ty đến thành lập ở đây, các nhân viên tự nhiên cũng sẽ chọn nơi ở gần cho thuận tiện."
Bạch Khánh Đông: "Bảo bối nói rất có lý, nhưng chúng ta cho dù giải quyết được vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại rồi, nhưng so với bên nội thành thì vẫn không tiện nghi bằng, mà giá cả chúng ta lại còn cao, thấy thế nào cũng không có ưu thế cạnh tranh."
Bạch Tuyết cười cười, "Ba ba biết vì sao trên thực tế kim cương cũng không phải là vật có giá trị lắm nhưng cuối cùng lại đắt đỏ như vậy không? Thuật ngữ trong ngành gọi là "dựng lều" (*), chúng ta xây lều cho sản phẩm của mình, tạo thế cho nó, nếu nó không có thị trường chúng ta sáng tạo thị trường cho nó. Phải để người khác biết được đồ trong tay chúng ta là độc nhất vô nhị. Quả thật, kế hoạch E tạo ra một hoàn cảnh xanh hóa cho dân cư, khoảng cách giữa các