Bố của Phùng Tư Nghiên, cũng là cậu của Ngụy Gia Minh, Phùng Hoài vội chạy tới, hung hăng kéo tay cô ta một cái, quở trách: "Vừa bảo con uống ít thôi con không nghe, giờ uống nhiều chỉ ăn nói xằng bậy."
Phùng Hoài xuống tay hơi nặng, Phùng Tư Nghiên lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, Phùng Hoài nói xong thì nhìn qua Bạch Khánh Đông: "Bạch ca, Tư Nghiên có tật xấu mê rượu, bình thường uống rượu vào đều thích nói bậy, mọi người đừng chấp nhặt với con bé." Nói xong lại ra vẻ từ ái ôn hòa nhìn Bạch Tuyết: "Bạch Tuyết, cậu ở đây thay Tư Nghiên xin lỗi con."
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu đâu, cô ta đi đâu uống rượu chứ? Bạch Tuyết biết rõ, Phùng Hoài nói vậy chẳng qua là muốn giải vây cho Phùng Tư Nghiên.
Cô còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Ngụy Thừa Hoa hừ lạnh một tiếng: "Bình thường đã bảo phải dạy dỗ con gái cho tốt mấy người cố tình không nghe, cậu nhìn xem cậu nuông chiều con gái kiêu căng tới mức nào rồi? Bạch Tuyết nói đúng, đây không phải sân nhà Phùng gia, phải biết thận trọng từ lời nói tới việc làm, lớn như vậy rồi mà đến chuyện này cũng không hiểu."
Ngụy Thừa Hoa có tiếng là nho thương, sinh ra trong gia đình dòng dõi, ông rất ít khi có lúc nào làm mặt lạnh thế này, bây giờ ông nói nặng lời như thế, rất hiển nhiên, ông thực sự tức giận rồi.
Phùng Hoài vội vàng cười làm lành: "Anh cả nói đúng, là chúng em không dạy dỗ Tư Nghiên cho tốt." Nói xong thì nhìn Phùng Tư Nghiên, lạnh giọng: "Vừa mới nãy không phải nói nhiều lắm sao? Bây giờ sao miệng như hũ nút thế, còn không mau xin lỗi!"
Phùng Tư Nghiên cắn chặt răng, đôi tay ở hai bên sườn cứ nắm chặt rồi thả lỏng, nhưng cô ta cũng biết quan hệ tốt xấu trong này, đành phải cố nén, tới trước mặt Bạch Tuyết ôn tồn nói: "Bạch Tuyết, thực xin lỗi, tôi vừa uống nhiều rượu quá, nếu nói bậy xúc phạm tới cô thì tôi xin lỗi."
Tu Mẫn Nhi cũng phụ họa: "Bạch Tuyết, cô cũng biết Tư Nghiên có tật xấu uống rượu, cô đừng so đo với cô ấy nhé."
Phùng Tư Nghiên dù sao cũng là cháu gái bên vợ của Ngụy Thừa Hoa, cậu của Ngụy Gia Minh đã mở miệng xin lỗi rồi cô cũng không nói thêm nữa, chỉ là Tu Mẫn Nhi quá nhiều chuyện, cô thậm chí cảm thấy Phùng Tư Nghiên thẳng thắn sao đọ nổi độ chán ghét với Tu Mẫn Nhi thích chơi ám chiêu.
Bạch Tuyết nghĩ rồi nói: "Nếu Tư Nghiên đã uống nhiều rượu, vậy chuyện cô ấy nói tôi cũng không để ý nữa. Chẳng qua những lời này của Tư Nghiên hôm nay cũng là dựng lên vì Tu tiểu thư. Tôi biết Tu tiểu thư và Ngụy Gia Minh từ nhỏ đã biết nhau, tình nghĩa sâu sắc, nhưng mặc kệ chuyện trước nay như thế nào, bây giờ Ngụy Gia Minh đã kết hôn, Tu tiểu thư cũng nên hiểu, đừng có suy nghĩ gì với đàn ông đã có vợ, nếu thế cũng không đến mức làm Tư Nghiên hiểu lầm. Tu tiểu thư không suy nghĩ cho chính mình thì tốt xấu gì cũng suy nghĩ vì Tu gia chứ, cô không sợ mình dây dưa không rõ với một người đàn ông đã có vợ... Tôi nghĩ rằng Tu gia nhất định không muốn bị người ta bàn tán rằng gia đình dòng dõi như vậy lại sinh dưỡng ra một tiểu tam."
Những lời này của Bạch Tuyết nói với Tu Mẫn Nhi thực sự có thể xem như là từng kim thấy máu, quả thực so với tát một bạt tai vào mặt cô ta còn tàn nhẫn hơn! Lại còn là nói trước mặt Ngụy Gia Minh và nhiều trưởng bối như vậy. Bạch Tuyết nói xong câu này không có ai mở lời trách cứ, Ngụy Gia Minh cũng không nói thêm gì, nói cách khác là họ cam chịu với câu đề điểm này của Bạch Tuyết.
Gương mặt trắng nõn của Tu Mẫn Nhi trở nên nóng rực, Bạch Tuyết nói mấy câu đó trong trường hợp này không hề nghi ngờ gì là sự nhục nhã đối với cô ta, loại cảm giác như bị người ta ấn lên đầu tát lên mặt này làm cô ta khó chịu cực kỳ.
Nhưng mà cô ta không thể tức giận, nếu tức giận thì càng có vẻ thẹn quá hóa giận, là lạy ông tôi ở bụi này. Lúc này, cô ta nhanh chóng bình ổn lại giận dữ trong lòng cười với Bạch Tuyết: "Tôi nghĩ cô đại khái đã hiểu lầm rồi, tôi và Gia Minh ca lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ là quan hệ tốt một chút mà thôi, chẳng qua cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ chú ý."
Không hổ là tiểu thư khuê các, cho dù dưới tình huống như vậy cũng biểu hiện rất có khí độ, Bạch Tuyết tuy rằng chán ghét cô ta nhưng trong lòng cũng thấy bội phục.
Bạch Tuyết cũng không muốn trông mình có vẻ quá keo kiệt nên cũng thôi không nói thêm gì nữa. Là chủ nhân của yến hội, Lâm Hán Quốc kịp thời đứng ra làm người hòa giải.
"Tốt rồi, bây giờ nhà bếp đã bắt đầu đưa đồ ăn ra, mọi người cũng đói bụng rồi, ra đằng trước dùng cơm đi."
Mọi người cũng rất nể tình, sôi nổi đi về phía nhà ăn, Liễu Như Vân vội bước qua hỏi hai người kia có động tay gì với cô hay không, cô vừa đi vừa bảo với bà yên tâm đừng nghĩ nhiều.
Bạch Tuyết an ủi mẹ xong, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy Ngụy Gia Minh cười với cô, không phải nụ cười khách khí hữu hảo trong đối nhân xử thế thường ngày mà là nụ cười đầy thâm ý, làm người ta nhìn không thấu.
Bạch Tuyết cảm thấy cái tên bề ngoài ôn hòa nội tâm thâm trầm này có phần đáng sợ, cô cũng không muốn lá mặt lá trái với anh lắm nên làm bộ không thấy được, chỉ nhìn thoáng qua.
Ăn xong bữa tiệc, Liễu Như Vân nói với cô, Lâm gia còn bao lầu trên để làm thành sân khấu vũ hội, nếu cô không có việc gì thì có thể lên đó xem náo nhiệt.
Bạch Tuyết thấy bố mẹ đều cảm thấy hứng thú, không muốn làm họ mất hứng nên cùng đi. Đừng nhìn bố mẹ cô đã 50 tuổi đầu, vừa mới tới sân nhảy đã nắm tay nhau khiêu vũ, Bạch Tuyết không có bạn nhảy, chỉ có thể ở ngoài đứng xem.
Tuy nói hai người này thường xuyên cãi cọ ầm ĩ, nhưng tình cảm rất tốt, nhìn hai người trong lúc khiêu vũ nhìn nhau thâm tình chăm chú là biết. Nhìn bố mẹ nắm tay khiêu vũ trong sân nhảy, Bạch Tuyết nhớ tới mẹ mình ở một không gian khác, không biết cơ thể mình ở đó thế nào rồi, linh hồn thì tới đây, vậy nếu cô không chết thì cũng là người thực vật, nghĩ tới mẹ đã lớn tuổi rồi mà còn phải khổ sở vì cô, liền thấy trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn.
Bây giờ cô thực sự hy vọng tất cả chuyện đã trải qua trước đó chỉ là một cơn ác mộng, mà ở đây mới là hiện thực, bố mẹ đều ở bên cạnh, cô không cần vì tiền mà làm lụng vất vả, từ bỏ ước mơ, hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp như thế.
"Xem khí sắc cậu tốt như vậy, chắc đã không còn gì đáng ngại."
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh lôi cô ra khỏi suy nghĩ, Bạch Tuyết hồi thần nhìn qua, thấy bên cạnh không biết lúc nào đã xuất hiện một người.
Vóc dáng người này cao gầy, ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và tây trang đen, sự phối hợp vĩnh viễn không lỗi thời. Cậu lớn lên rất đẹp, là sự xinh đẹp tinh tế ôn nhu, hai hàng lông mày đen đậm, đôi mắt như sao trời, khuôn mặt lập thể góc cạnh, đường cong lại rất nhu hòa, làm người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn.
Lúc này cậu đang nhíu mày, đôi mắt sâu như hai xoáy nước ngắm nhìn cô, như muốn hút cô vào đó. Liên Cảnh Thành, đã từng là người bạn tốt nhất của "Bạch Tuyết", hai người từ lúc sơ trung đã học chung ban, cùng nhau trải qua những mùa hoa mùa mưa đẹp nhất của đời người.
Ngoài Liên Cảnh Thành ra, "cô" còn một người bạn thân khác tên là Vu Đình Mị, cũng biết nhau từ khi còn nhỏ, là khuê mật cùng lớn lên với cô, sau này quen Liên Cảnh Thành thì trở thành nhóm nhỏ ba người. Lúc học tập ba người thường xuyên đi cùng nhau rồi lại cùng nhau về nhà, cùng nhau trốn học cùng nhau bị phạt. Ba người họ