Trình Nguyên Hoa nằm ở trên giường gần một tháng, nằm đến mức cả người đau nhức, hai chân vô lực.
Cũng may cuối cùng cũng có thể xuống giường, tuy rằng thân thể còn có chút suy yếu, nhưng vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Phòng bệnh trống rỗng, cô bám vào tường chậm rãi đi.
“Ai u, Nguyên Hoa, sao cháu lại xuống giường!” Một bà cụ mang theo hộp đựng cơm tiến vào, vẻ mặt khẩn trương.
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười: “Bà ngoại, cháu đã tốt hơn nhiều rồi, nên xuống giường đi lại một chút.
”Bà cụ vừa vào chính là bà ngoại của Trình Nguyên Hoa tên Từ Tú Uyển, sáu mươi lăm tuổi, tuổi này thật ra cũng coi như chưa quá lớn, nhưng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Ngón tay thô to, dễ nhận thấy là do thường xuyên làm việc nặng.
Từ Tú Uyển nghe cháu gái nói bản thân đã tốt hơn, lập tức cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”Bà cụ bỏ hộp đựng cơm xuống, dìu Trình Nguyên Hoa đi chậm.
Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu, cô so với bà ngoại cao hơn rất nhiều, nhìn thấy thân hình gầy yếu của bà ngoại, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ chua xót.
Hai người đi cũng không quá lâu, Trình Nguyên Hoa đã được đỡ ngồi xuống ăn cơm.
Bên trong hộp đựng cơm có một món mặn một món chay, đều là bà ngoại mang từ nhà tới, bà ngoại với ông ngoại của cô là Dương Lâm sống chung với nhau ở vùng ngoại ô thành phố, nơi đó có rất nhiều nông dân sinh sống, hoặc là dựa vào trồng trọt để kiếm sống, hoặc là buôn bán nhỏ.
Trước kia, ông bà ngoại cô vừa làm nông vừa bán đồ ăn sáng, nên tay nghề khá tốt.
Trình Nguyên Hoa cũng xem như nể mặt, ăn rất nghiêm túc.
Lúc này, lại có người đi tới, tiếng bước chân dày đặc, hiển nhiên không phải chỉ có một người.
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy được hai người vừa đến liền cau mày.
“Chị! Chị khỏe hơn chút nào chưa?” Em họ Trình Kiều Vân của cô ánh mắt tỏ ra lo lắng, như là thực sự khẩn trương vì cô.
Trình Nguyên Hoa không trả lời.
Người đàn ông bên cạnh Trình Kiều