Rất giống như Trứng luộc nước trà nhưng so với tất cả trứng luộc nước trà anh ta đã thử qua thơm hơn rất nhiều.
Hơn nữa mùi hương kia thực bá đạo, xộc thẳng vào mũi hắn, không chừa một chút khe hở.
“Ọt ọt ọt!” Bụng Trần Cách nhất thời điên cuồng kêu gào, bị mùi hương mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Ánh mắt bắt đầu hướng đến xung quanh tìm kiếm, vài giây sau, rốt cuộc cũng thấy một chiếc xe ba bánh chạy từ phía đối diện tiến tới, khói bốc ra từ trên xe, người lái xe là một ông cụ.
Khi xe lái tới gần, mùi thơm kia lại càng thêm oanh toạc, đem cả người Trần Cách bao phủ.
Hai xe rất nhanh lướt qua nhau, mùi cũng theo đó mà phai nhạt rất nhiều.
Con người còn sống là vì cái gì?Đương nhiên là vì hạnh phúc!Cái gì mới là hạnh phúc?Đương nhiên là thỏa mãn chính mình.
Tục ngữ nói “Dân lấy ăn làm trời”, nên đối với Trần Cách mà nói, chỉ có thỏa mãn ăn uống mới là ý nghĩa của cuộc sống.
Hắn nhất thời giẫm phanh lại, quay đầu xe, trở lại.
Đương nhiên, Dương Lâm cùng Trình Nguyên Hoa không biết chuyện này.
Trình Nguyên Hoa ngồi sau xe suy nghĩ rất nhiều chuyện, ông ngoại cô dù sao cũng đã lớn tuổi, về sau vẫn là nên ít lái xe đi, tuy rằng cô đã có bằng lái nhưng lại không có bằng lái xe ba bánh.
Việc cấp bách nhất vẫn là lấy được bằng lái, về sau, cô là người chạy xe sẽ tốt hơn.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì xe đã tới.
Ông ngoại Dương cùng Trình Nguyên Hoa rất nhanh đem bày hàng ra, dọc theo đường đi, nồi nước cũng đã sôi lại, mùi hương cũng theo đó mà giữ không được, bay ra lan tỏa khắp nơi.
Mùi hương vô cùng oanh toạc.
Lúc này người tuy đông, nhưng cũng nhiều người đã ăn rồi nên chuyện buôn bán xung quanh vẫn diễn ra như bình thường.
Khi bọn họ đem Trứng luộc nước trà đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, làm người xung quanh nhịn không được tiến tới gần.
Những người đi tới, nhịn không được nuốt nước miếng, rất nhanh đã bỏ tiền mua.
Ba tệ một trứng, giá mà người nào cũng