“Đúng, đúng, đúng, chính là vậy!” Từ Tú Uyển phụ họa, hiển nhiên đã quên chính mình thích xem nhất mấy thứ đấy.
Trình Nguyên Hoa: “! ”Hôm nay vì nấu thêm một bát mì khác, nên khi đi ra bên ngoài so với bình thường chậm nửa giờ, cũng bởi vậy, đến ga tàu điện ngầm cũng đã gần tám giờ.
Thế nhưng, hôm nay không có người nhiều người đợi ở đó, chỉ còn có mấy người kiên trì đứng đợi.
Vừa thấy xe ba bánh lại đây, đám người kia lập tức tiến đến.
“Các người cuối cùng cũng tới rồi!”“May mắn hôm nay ta không đi làm, buổi sáng có rất nhiều người chờ, sau đó không có thời gian liền rời đi!”“Đúng rồi, các người về sau tới đúng giờ một chút!”“Mau cho ta hai mươi cái!”! Trình Nguyên Hoa cũng không tức giận, cười giải thích vì cái gì muộn.
Sau khi cô nói xong, đám người kia liền nuốt nước miếng, trong đó một người hỏi dò: “Cái kia! Các ngươi có bán Trác tương miến không?”“Không bán ở đây được.
” Trình Nguyên Hoa không chút do dự trả lời.
“Vậy các người bán ở đâu?”“Ở trong quán ăn.
”“Các người mở quán ăn?!” Người khách hàng giật mình.
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Sắp có rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho các người địa chỉ chính xác.
Trong lòng cô đã có ý tưởng, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ bắt đầu thực thi.
Bảng hiệu đã làm xong, quán ăn này của bọn họ cũng có thể khai trương rồi.
Thấy người bán trứng luộc nước trà đã đến, chẳng mấy chốc đã có một hàng dài người đứng xếp hàng.
Mấy ngày nay, bọn họ đã bán trứng luộc nước trà ở đây, bởi vì hương vị tuyệt vời, thế cho nên trứng luộc nước trà nhà bọn họ cũng đã có danh tiếng trong một phạm vi nhất định.
Ga tàu điện ngầm này tên là Vương Tuyền, vì thế mọi người đã đem trứng luộc trong nước trà đặt tên là Trứng luộc nước trà trạm Vương Tuyền.
Nghe nói ăn rất ngon, nói quá lên một chút chính là "nếu bạn chưa được thử món trứng luộc nước trà này, bạn sẽ không biết rằng trên thế giới này còn