“Vừa lúc cháu tính toán như vậy, lại có thể có thêm kiến thức.
”Ông ngoại nghe thấy cô đã có tính toán, cũng không hỏi nhiều, ông kỳ thật cũng không phải người thích nói chuyện, cũng là vì đứng trước cháu gái mới nói nhiều hơn vài câu.
Trình Nguyên Hoa cầm cái bánh bao cuối cùng, ngồi trên xe cùng ông ngoại trở về.
Cái bánh bao này lúc nặn không được chắc tay nên buổi sáng không có bán mà giữ lại ăn, là nhân dưa muối.
Bà ngoại cô làm dưa muối cũng không tệ lắm, bánh bao vẫn còn hơi ấm, cô cắn một ngụm to, khoan miệng liền tràn đầy mùi thơm, tuy hương vị dưa muối khá nặng nhưng so với bánh bao bán trên thị trường hiện nay thì ngon hơn nhiều.
Đương nhiên cô còn nếm ra không ít vấn đề.
Vị giác của Trình Nguyên Hoa kỳ thực rất tinh, người khác nếm không ra nhưng cô lại có thể nắm được rõ từng chi tiết nhỏ, cho nhiều hay ít muối, cho bao nhiêu hoa tiêu cùng bột ngọt cô đều có thể nếm ra được.
Hơn nữa, cô cũng rất có thiên phú nấu ăn, nhưng bởi vì cô không muốn bị ép buột trở thành đầu bếp như cha mình nên rất hiếm khi cô vào bếp.
Trước kia ông nội cũng đã nói qua rồi, sau khi quán ăn giao cho cha cô phải đào tạo cô bài bản thì mới có thể khiến quán ăn Nhà họ Trình càng ngày càng phát triển rực rỡ.
Cha cô có tài nấu ăn hơn so với Trình Trường Đông nhưng so với cô còn kém xa, nhưng bởi vì cô không không quá nguyện ý trở thành đầu bếp nên gần như không mấy bận tâm đến việc nấu nướng, tình nguyện ủy khuất vị giác của mình.
…! Sau khi trở về, trong ngày Trình Nguyên Hoa bắt đầu đánh giá nhà ông bà ngoại.
Nhà của ông bà ngoại cô là nhà tự xây lên, nhưng phòng ở không hề cũ kỹ, Tuy rằng là nhà mái bằng nhưng lại rất có phong cách.
Đây cũng là nguyên nhân mà cha mẹ cô không có tiền để lại, hai người họ vốn muốn mua nhà cho ông bà ngoại nhưng ông bà ngoại lại không chịu