Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi.
Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua.
Trong mộng, cô biến thành một người khác.
Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút.
“Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào.
Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai.
Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy.
“Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc.
Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt.
Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong mộng vươn ra bàn tay tà ác với người đàn ông đẹp trai đang bị bệnh, bàn tay trắng không chịu khống chế mà luồn vào áo khoác màu nâu nhạt của người đàn ông đẹp trai, tiếp theo là vạt áo sơ mi màu lam nhạt, hành động này quá đáng hơn hành động kia.
Lúc cô sờ tới cúc áo thì người đàn ông đẹp trai rốt cuộc cũng bừng tỉnh lại từ trong đau đớn.
“Cô là ai? Buông tay!”Giọng nói của anh trầm thấp lại lãnh cảm, không chỉ không ngăn lại được “cô” mà ngược lại còn làm cô càng làm trầm trọng hơn.
Từng hình ảnh mặt đỏ tim đập trình diễn ở trong xe.
Khương Chi giống như người lạc vào trong cảnh, nhìn khuôn mặt trong tái nhợt lại lộ ra ửng hồng của người đàn ông đẹp trai, chỉ cảm thấy giấc mộng này cực kỳ giá trị!Sau khi thể lực của “cô” tiêu hao quá mức, người đàn ông đẹp trai cũng ngất đi, ý xuân ái muội tràn ngập ở trong xe.
“Cô” tỉnh lại từ trong cực hạn sung sướng nhìn về phía người đàn