Ăn uống no đủ, sắc trời cũng đã tối sầm.
Khương Chi thu dọn nệm giường qua loa, rồi ngủ cùng với Đản Tử.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Khương Chi đã tỉnh lại vì lạnh.
Những cơn gió lạnh gào thét theo kẽ nứt của tường chen vào, chiếc chăn bông cũ nát cũng chỉ giữ ấm được một chút.
Khương Chi cười khổ kéo kéo khóe miệng, đứng dậy mặc quần áo, xếp chăn bông lại, quấn chặt Đản Tử, thấy cậu bé ngủ ngon liền xoay người đi vào bếp.
Một lần lạ, hai lần quen.
Cô tay chân lanh lẹ nhóm lửa nhà bếp, đun một nồi nước ấm.
Khương Chi ngồi ở trong bếp bên cạnh lò để sưởi ấm, mở trung tâm trao đổi hàng hóa, đánh giá tỉ mỉ một phen, cắn răng, đổi bốn cái màn thầu từ bên trong, một cái giá bán 0.
3 đồng, cứ như vậy, tài sản của cô nháy mắt lại cạn kiệt.
Chiếc bánh bao lớn trắng trẻo mũm mĩm to cỡ chừng một bàn tay, khi cầm lên lại vẫn còn nóng hổi.
Khương Chi thở dài trước sức mạnh của hệ thống đổi hàng hóa, nhanh chóng gặm một chiếc bánh bao.
Trong bụng có thức ăn, trong lòng không hoảng hốt, lúc này cô mới có tâm trạng suy nghĩ xem chuyện cần phải làm trong hôm nay.
Nếu đã quyết định cho Đản Tử đi học, vậy chuyện đầu tiên nhất định phải làm trong ngày là trình báo hộ khẩu cho cậu bé.
Nói đến hộ khẩu, thì không thể không nhắc tới hộ khẩu của Khương Chi Tử.
Hiện giờ là thời đại kinh tế có kế