Trong lúc người trong thôn bàn tán thì Khương Chi đã đi đến nhà bí thư Khương.
Khương Chi còn chưa kịp gõ cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm thuốc lá trong tay đi ra sân.
Ông ấy mặc áo choàng bông màu xanh đậm, trên đầu đội cái mũ mềm, mặt mày nghiêm nghị, rất có dáng vẻ của một người làm quan.
Khương Chi biết có lẽ người này chính là bí thư thôn Khương Gia, Khương Đức Hải.
Ở nông thôn vào thời này, các thôn dân đều tụ tập sống chung với dòng tộc của mình, bình thường người trong cùng một thôn đều có chung tổ tiên, quan hệ thông gia trải rộng, tuy đến ngày nay mối quan hệ dòng họ thân thích với nhau đã rất xa rồi nhưng trong xã hội thì vẫn được xem là người quen biết.
Gặp người ta phải nở nụ cười chào hỏi.
Khương Chi lên tiếng chào như đã quen: “Chú!”Khương Đức Hải vừa nhìn thấy cô thì đầu đã đau nhức, thanh danh của người này quá kém, có thể nói là cực phẩm trong thôn này.
“Chú, trước kia là do cháu không hiểu chuyện nên mới gây phiền phức cho chú, lúc này cháu thật sự đã nhận thức sâu sắc những sai lầm của mình, vả lại cháu cũng có lòng hối cải.
Cho nên cháu nghe Đản Tử nói Dược Tiến dạy học cho thằng bé, cháu đến đây để nói tiếng cảm ơn”.
Dứt lời, Khương Chi đưa thịt trong tay mình đến.
Khương Đức Hải muốn nói lời từ chối nhưng lời nói cứ nghẹn lại ở cổ họng, dù ông ấy là cán bộ trong thôn, tiền lương một tháng có thể cầm ba mươi đồng nhưng thỉnh thoảng chỉ có thể mua một cân thịt mỡ, rán lấy dầu để dành xào đồ ăn.
Thế nhưng miếng thịt trong tay Khương Chi lúc này vừa nạc vừa mỡ, nếu cắt lát mỏng xào với hẹ thì ngon biết mấy.
Chẳng phải duỗi tay cũng không đánh người đang cười sao?Khương Đức