Nghĩ như vậy, Khương Đức Hải nói: “Được rồi, tôi đã biết rồi, hôm nay cháu về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ làm giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú cho cháu, đến lúc đó sẽ đưa sang cho cháu, chuyện đứa nhỏ đi học cũng không thể chậm trễ.
”Cuối cùng trái tim hồi hộp của Khương Chi cũng được thả xuống.
Cô luôn miệng nói tiếng cảm ơn rồi dẫn Đản Tử ra về.
Điền Hoán Mai nhìn theo bóng lưng Khương Chi rời đi, giọng điệu hơi kỳ lạ, nói: “Cô gái này như biến thành người khác vậy.
”“Chỉ cần cô ta không gây phiền phức cho người trong thôn thì chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng là gì.
” Khương Đức Hải thấy Khương Chi có sự thay đổi cũng cảm thấy vui, ông ấy thật sự không hy vọng trong thôn có một kẻ thanh danh thối nát, trộm gà bắt chó, chỉ cần biết cố gắng tiến tới là được.
“Đúng vậy.
” Điền Hoán Mai bĩu môi mà không nói thêm lời nào nữa, bà ấy đi sang phòng bếp làm thịt.
…Trên đường trở về, Khương Chi bị một người phụ nữ có tuổi cản lại.
“Ni Nhi, con đến nhà bí thư làm gì?”Sắc mặt người phụ nữ không tệ, tuy quần áo trên người vẫn có mảnh vá nhưng rất sạch sẽ.
“Bà ngoại?”Khi Khương Chi đang thắc mắc về thân phận của đối phương thì Đản Tử đứng cạnh là thốt lên, trong giọng nói còn lộ vẻ thân thiết, Đản Tử vẫn còn nhớ lần trước Bạch Hương Chi đã cho cậu bé một cái bánh rau củ chiên.
Cũng nhờ vậy mà Khương Chi mới biết được người phụ nữ này chính là mẹ ruột của nguyên chủ, Bạch Hương Chi.
Bạch Hương Chi là thanh niên trí thức xuống nông thôn hỗ trợ xung quanh quốc gia vào những năm 60, bà ta xinh đẹp, khi đó có rất