Khoảng chừng nửa tiếng sau, cả nhà Bạch gia đã có mặt đầy đủ và ngồi tại bàn ăn, sau đó thì cơm tối cũng đã được người hầu đem lên đầy đủ.
Bình thường thì bàn ăn người ngồi chủ vị vẫn là ông nội Bạch, bên phải ông là bà nội Bạch cùng hai anh em Bạch Thiệu Huy, bên trái sẽ là vợ chồng Bạch Thiên Ngụy. Tuy nhiên, lần này lại khác với những lần trước, Bạch Thiệu Huy lại bị kẹt ở giữa hai người bà nội Bạch và mẹ Bạch. Bạch Thiệu Huy nhìn tình thế hiện tại của mình mà im lặng bất đắc dĩ không thôi.
"A Huy, lâu rồi con không về, phải ăn nhiều một chút! Những món này là mẹ đã cố tình dặn dò nhà bếp, đều là những món con thích ăn không đó." Cứ một chút Vương Yến lại gắp đồ ăn cho vào chén của trưởng tử.
"Đúng đó, con xem, ở ngoài chắc chắn là không chăm sóc tốt cơ thể, như thế nào lại ốm như vậy!" Bà nội Bạch cũng đau lòng nhìn cháu trai, và cũng chẳng thua gì mẹ Bạch, gắp một đống đồ ăn để vào chén của Bạch Thiệu Huy.
Hai người đàn ông còn lại nhìn cái chén của Bạch Thiệu Huy mà muốn nổi lên cơn ghen tị. Bình thường bọn họ còn chưa có sự ưu đãi như vậy đó!! Còn Bạch Thiệu Huy thì bất đắc dĩ nhìn chén cơm của mình, cơm đâu không thấy, chỉ thấy toàn đồ ăn. Dù đây đều là món anh thích nhưng ăn kiểu như này thì có chút quá rồi.
"Được rồi, được rồi ạ, bà nội với mẹ mà gắp nữa thì cái chén cũng không đựng đủ nha. Với lại người khác sẽ ganh tị chết mất." Bạch Thiệu Huy rất là thâm ý liếc nhìn hai người đàn ông còn lại. Anh không thương tình mà đẩy mũi nhọn đi về hướng những ai đó.
"Có sao?!" Hai người vợ đồng lòng cùng nhau nhìn về hướng người chồng mình với ánh mắt hình viên đạn, sát khí không nặng không nhẹ mà bay thoảng thoảng lại tứ tung.
"Tất nhiên là không có, không có đâu! Haha...!" Cả hai người đột nhiên bị hỏi, liền chột dạ, gan có lớn bằng trời cũng không dám nói tiếng 'Có'!.
"Nhưng con ganh tị đó nha!!" Một giọng nói nghe như chợt khóc vang lên. Bạch Uyển Nhược thì khác với hai người kia, cũng sẽ không sợ cái sát khí gì đó của hai vị nữ đại thần, làm mặt đáng thương hề hề mà lên tiếng.
"Sao thế Tiểu Nhược?! " Vương Yến buồn cười nhìn con gái dở trò, đối với Bạch Uyển Nhược con gái đáng yêu của bà, sao bà có thể la mắng điều gì.
"Anh hai trở về liền chỉ lo cho anh hai thôi không hà! Các vị đại nhân đại lượng cho thảo dân một chén cơm đi, có được không?!!" Bạch Uyển Nhược đưa chén cơm đã trống không đến trước mặt mẹ mình mà nói.
"Cái con bé này, ăn cũng thật là nhanh!" Bà nội Bạch buồn cười nhìn cô cháu gái nhỏ đáng yêu này mà trách yêu.
"Đây, cơm đây thưa cô nương, có nhiêu thôi cũng ganh tị với anh trai của mình!!" Vương Yến bới cho con gái mình chén cơm mới rồi trêu đùa cô mà nói.
"Tình cảm nồng nhiệt, hạnh phúc phấp phới, con gái không ganh tỵ là không được đâu!!" Uyển Nhược nhận lấy chén cơm, le lưỡi, cười duyên trêu đùa nói.
"Công phu miệng càng lúc càng lên cấp rồi đó nha!" Bạch Thiệu Huy cấp cho em gái mình một câu, đổi lại là nụ cười hì hì của cô nàng.
"A Huy, gần đây mọi chuyện vẫn ổn chứ?!"