Buổi tối trôi qua một cách bình yên, không biết qua bao lâu,lúc Hà Văn tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
" Ừm... Đau đầu quá!" Hà Văn mơ màng ngồi dậy, cảm thấy cơ thể trống rỗng, phần đầu nặng nề mà vỗ đầu nói.
Ngồi một lúc, cơn đau đầu cũng dịu đi, liếc nhìn xung quanh một chút, lúc này y mới ý thức được mình đã về nhà và đang ở trong phòng ngủ của mình. Kí ức tối hôm qua ùa về trong đầu y, y giật mình vì không biết mình làm sao có thể về được đến nhà, thậm chí quần áo tối ngày hôm qua cũng được thay bằng bộ đồ ngủ thoải mái.
" Tối hôm qua là ai đưa mình về nhỉ?" Hà Văn cũng không quên ở trong buổi tiệc đó không có ai biết được nơi y sống là ở đâu. Vậy rốt cuộc là ai có thể đưa y trở về chứ.
Lúc này, Hà Văn cũng dần nhớ đến giấc mơ tối hôm qua. Tuy không nhớ rõ ràng nhưng cảm giác quen thuộc đó, y không bao giờ có thể lầm được.
Aids, rốt cuộc tối qua mình say đến mức nào mà lại có thể mơ được Thiệu Huy hôn mình chứ, thậm chí còn suýt nữa làm đến chuyện đó. Có phải là lâu ngày nhớ mong rồi lại biến thành mộng xuân hay không?!
Nhớ đến những hành động của anh tối ngày hôm qua, Hà Văn lại được một trận đỏ mặt. Hôm qua được anh nắm tay dẫn đi, Aaa, bàn tay của anh ấy thật sự rất ấm áp đó!!!
Lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ giống như thiếu nữ của mình, Hà Văn bước xuống giường định đi vệ sinh. Vô tình nhìn qua bàn làm việc mình cách đó không xa, xuyên qua lớp kính, cái máy tính của y đang hoạt động.
Sắc mặt của Hà Văn lúc này tái nhợt, là ai có thể mở được máy tính của y. Phải biết rằng mật khẩu cũng chỉ có một mình y biết, và cũng chưa nói cho bất kỳ ai. Người đưa mình về rốt cuộc là ai cơ chứ?!
Cảm giác chân thực của giấc mơ kia lại làn nữa dâng lên làm y run rẩy. Có phải người đưa mình về thật sự là anh ấy?! Nếu thật thì... thì y sẽ không biết chôn mặt vào đâu luôn đó.
" Cạch!" Tiếng mở cửa.
" A Văn, dậy rồi đấy à!" Bạch Thiệu Huy vừa rồi đi nấu một ít điểm tâm cho Hà Văn, sau khi y tỉnh dậy sẽ có thể lấp no cái bụng của mình. Còn anh thì định chuồn trước khi người nào đó tỉnh dậy. Bất quá, mở cửa ra liền nhìn thấy Hà Văn đã tỉnh dậy, còn đứng im bất động, nhìn trân trân cái máy tính trên bàn làm việc của mình.
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng bệch vừa mới tỉnh ngủ của Hà Văn bỗng chốc trở nên đỏ bừng. Trong đầu Hà Văn gần như ngừng hoạt động, chất xám như tuột xuống chữ số không. Thật sự... thật sự là anh rồi!!!
Bạch Thiệu Huy nhìn về phía Hà Văn đang nhìn, thấy máy tính đang hoạt động, lại nhìn bộ dáng như muốn chui vào đất của y, người có EQ thấp nhất cũng phải hiểu được một chút gì đó, huống chi Bạch Thiệu Huy.
" Làm sao... cậu vào đây được... vậy?" Hà Văn ấp úng nói, mặt không dám ngẩng, mắt thì cụp xuống nhìn nền nhà. Sao lại là anh chứ, tại