Tối hôm qua cả ba người đàn ông nhà họ Bạch bàn chuyện đêm gần hai giờ rưỡi sáng mới đi nghỉ ngơi. Tuy nhiên sáng hôm nay Bạch Thiệu Huy vẫn dậy rất sớm, sau khi trùng sinh trở về, anh vẫn luôn tập luyện để cơ thể chịu được áp lực như ở kiếp trước, mấy ngày hôm nay ở biệt thự riêng của anh, anh đã bắt đầu tập luyện áp lực nặng hơn rồi.
Trước kia không phải anh không luyện tập gì, trên cơ bản anh vẫn luyện tập để có sức khỏe, thêm nữa anh cũng rất coi trọng body của mình, không ai thích bản thân mình xấu xí còn cộng thêm yếu đuối cả. Tuy nhiên ở biệt thự Bạch anh không muốn để mọi người thấy cái cảnh luyện tập đáng sợ kia, xem ra trong thời gian ngắn anh sẽ phải giảm việc ở lại Bạch gia rồi, có về cũng chỉ có thể về chơi ăn bữa cơm được thôi. Không thể tập luyện hạng nặng tuy nhiên chạy bộ thể dục buổi sáng cũng là điều không tệ tí nào. Việc tập thể dục buổi sáng khiến các cơ giản ra, giải tỏa những thứ bị bức bí, tinh thần sảng khoái, một ngày làm việc liền hiệu quả hơn rất nhiều.
Sau khi chạy bộ vài km, canh thời gian liền trở về tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi đi ăn sáng. Lúc này ở phòng ăn cũng đã đầy đủ các thành viên trong gia đình, anh lên tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống ăn sáng. Bữa sáng rất phong phú, ăn cảm giác đặc biệt ngon vì thế anh ăn nhiều hơn một ít, tâm trạng vô cùng thoải mái.
" Hôm nay ngày trọng đại vậy, con không lo lắng gì sao?" Bạch Thiên Ngụy nhìn con trai tâm trạng vui vẻ kia của mình liền nhíu mày hỏi. Nhớ lúc đó ông vô cùng hồi hộp, tuy cũng đã có chuẩn bị nhưng tiếp nhận một sự kiện trọng đại như vậy tất nhiên tâm lí sẽ sinh ra một chút lo lắng hồi hộp chứ.
" Tâm trạng thoải mái thì làm việc cũng sẽ tốt hơn mà không phải sao? Con đã chuẩn bị kĩ càng rồi, tâm thái hoàn mĩ nữa thì mọi thứ liền tốt thôi." Tất nhiên anh không lo lắng hay hồi hộp rồi, chuyện này chưa quá khó đến nỗi anh không yên tâm về năng lực của mình cả. Nếu chỉ như vậy liền lay động được cảm xúc của anh vậy cái danh xưng ông trùm hắc đạo của anh bỏ cho chó ăn được rồi.
" Xem con tự tin như vậy, hôm nay biểu hiện không tốt con liền xem ba xử con như thế nào!" Bạch Thiên Ngụy cười không thiện nhìn Bạch Thiệu Huy nói.
"Ba cứ yên tâm, con không làm ba mất mặt đâu!" Bạch Thiệu Huy biết ba mình nói vậy như vừa cảnh cáo lại vừa nói đùa giúp tinh thần của anh thoải mái hơn, chứ thật ra có làm tệ đến đâu đi chăng nữa ông cũng chả làm gì anh, thanh danh của anh vốn dĩ từ trước có tốt đẹp gì đâu!?
"Vậy được! Ba và mẹ đi trước, chín giờ cuộc họp liền bắt đầu, có mặt đúng giờ đừng làm ba và mọi người thất vọng!" Ông đứng dậy vỗ vai con trai mình dặn dò rồi cầm áo Vest chào hỏi hai người ông nội Bạch xong liền rời đi. Vương Yến làm động tác cổ vũ đối với anh rồi cũng rời đi, trong mắt bà chính là sự chờ mong, hy vọng cùng tin tưởng ở anh.
" Hai ông bà này đã già rồi, bọn ta liền ở nhà chờ tin tức của bọn con vậy." Ông nội Bạch nói rồi cũng rời đi, ông không để cảm xúc ra ngoài mặt. Cháu nội của ông quả thật đã thay đổi rất nhiều, làm việc ổn trọng cùng