Sau khi nghe xong tất cả báo cáo, Bạch Thiên Ngụy gật đầu hài lòng. Rồi ngay sau đó ông quay sang hỏi con trai của mình:
"Thiệu Huy, con đã nắm rõ được tình hình rồi chứ?" Nghe Bạch Thiên Ngụy hỏi, Bạch Thiệu Huy nghiêm túc gật đầu biểu thị đã nắm hết tình hình.
"Bây giờ với tư cách là chủ tịch của Bạch thị, tôi ngày hôm nay xin thông cáo rằng bắt đầu kể từ bây giờ, Thiệu Huy sẽ chính thức thừa kế Bạch thị. Thiệu Huy bây giờ chính thức là Chủ tịch của Bạch thị, điều hành mọi hoạt động của Bạch thị. Còn Bạch Thiên Ngụy tôi sẽ quay về ở ẩn, là hậu trường cho lớp trẻ này. Còn giờ, Thiệu Huy sẽ tiếp tục điều hành cuộc họp. Không ai ý kiến chứ ?!"
Nhận được câu trả lời của con trai và cũng nhìn thấy khí thế tự tin của Thiệu Huy, ông cười hài lòng. Bạch Thiên Ngụy nhận thấy thời cơ thích hợp liền đứng dậy, nghiêm túc nhìn khắp một lượt những người trong cuộc họp, hữu lực đưa ra thông cáo.
Lời nói của Bạch Thiên Ngụy vừa dứt, căn phòng yên lặng vài giây rồi nhanh chóng bung nổ như ong vỡ tổ. Bọn họ đều nghĩ Bạch đại thiếu gia hôm nay đến chính là chỉ để đến làm việc học hỏi kinh nghiệm, nhưng không nghĩ đến sẽ có quyết định này. Bây giờ người này thật sự làm ở đây thậm chí là thừa kế điều hành Bạch thị, điều này sao có thể?! Đây là muốn phá sản hay gì? Bạch Thiệu Huy dù có ý nhưng chủ tịch sao có thể quyết định như vậy.
"Bạch tổng, điều này quyết định hiện tại là không thể nào! Ở thời điểm hiện tại nếu như giao cho Bạch thiếu chính là làm hại cho cả Bạch thị. Xin Bạch tổng thay đổi quyết định!" Dương Kinh Sơn một cổ đông đứng dậy nói. Bạch Thiên Ngụy là chủ tịch cũng nắm luôn chức Tổng Giám đốc nên gọi Bạch tổng cũng không hề sai. Nơi này là tài sản lớn nhất của Dương Kinh Sơn ông ta, nếu như Bạch thị thật sự rơi vào tay của Bạch thiếu 'đại hoàn khố' dẫn đến thua lỗ phá sản thì cả nhà ông cũng tiêu.
"Bạch tổng, tôi thì nghĩ nên cho Bạch thiếu làm việc một thời gian lấy kinh nghiệm đã rồi hãy chính thức đảm nhiệm. Vì hiện tại Bạch thị đang có một số dự án không thuận lợi nếu giao cho một người không có khinh nghiệm thì tổn thất của Bạch thị thật sự rất lớn." Một người khác lên tiếng, người này đã gắn bó với Bạch thị đã rất lâu, hiện cũng đã ở vị trí phó tổng, ông ta tên Mạc Hậu Tương, ông ấy là thật sự nghĩ cho Bạch thị.
"Nếu như Bạch thiếu gia thật sự muốn điều hành Bạch thị tôi xin rút cổ phần."
"Không thể để Bạch thiếu cậu ta điều hành Bạch thị được, khắp cả nước này ai không biết năng lực của cậu ta chứ, Bạch tổng ông muốn Bạch gia phá sản sao?! Bạch gia ông muốn phá sản cũng không cần kéo chúng tôi cùng đi với Bạch gia ông." Một tiếng nói phẫn nộ vang lên. Người này là Đường Kính Trọng là một trong những cổ đông lớn chỉ sau những thành viên của Bạch gia.
" Ý ông là gì đây, người thừa kế của Bạch gia không thể điều hành Bạch thị sao?!" Vương Yên nghe người này nói liền phẫn nộ. Mấy người này ăn no rồi liền muốn xua tay sao?!
"Bạch phu nhân nói đùa, người thừa kế Bạch gia tất nhiên sẽ thừa kế Bạch thị, chỉ có điều Bạch Thiệu Huy xứng đáng là người thừa kế sao?" Đường Kính Trọng khinh thường nói.
" Ông...! Nó có xứng đáng hay không cũng không cần một người ăn no rửng mỡ như ông Đường đây nói là được!" Vương Yên tức giận muốn nạt nộ liền nhận được sự ra hiệu của Bạch Thiên Ngụy liền im lặng. Bà châm biếm một câu rồi đi đến chỗ chồng mình, ánh mắt đều nói lên