Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Thiên Ngụy nhìn con trai mình mà không biết nên nói gì. Con trai ông cho ông từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, mới vài ngày trước danh xưng Bạch đại thiếu gia hoàn khố nhị thế tổ, thì giờ đây nó chính thức là Bạch tổng mà người người sợ hãi kính trọng rồi, xuất sắc đến không tưởng. Thậm chí còn làn tốt hơn cả ông, diệt được những thành phần lén lút phản bội Bạch thị, thay một bộ áo mới cho cả trên dưới Bạch thị bằng những chính sách và quy định mới.
Ông biết Thiệu Huy có rất nhiều bí mật, dù có mù cũng nhìn ra nó khác xưa như thế nào, dù biết thế ông cũng sẽ không hỏi, thân là người làm cha chỉ cần nhìn thấy con mình thanh danh và sống tốt là đủ rồi. Bây giờ hai cha con nhìn nhau, tuy không biết nên nói gì, nhưng trong mắt Bạch Thiên Ngụy ánh lên tia tự hào cùng khen ngợi liền không cần thiết phải nói nữa, nhiêu đó đã đủ rồi, nói ra liền vụng mất.
"A Huy, con rất tuyệt! Hôm nay mẹ thật tự hào về con, con trai!" Vương Yến rất sợ con mình bị ức hiếp, làm mẹ mà bà không lo sợ sao được. Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của con trai liền mà bà không cần lo lắng nữa, nó giờ đã là một con đại bàng trưởng thành tung vánh bay lên bầu trời rồi. Bà không cần lo lắng nữa thay vào đó chính là niềm tự hào của người mẹ dành cho đứa con trai yêu quý của mình.
"Con không dám làm gì để mọi người lo lắng đâu. Giờ đã nắm quyền Bạch thị rồi con không thể nhởn nhơ như ngày trước được, chẳng phải sao!" Bạch Thiệu Huy ôm mẹ của mình một cái rồi cười nói.
"Đúng, đúng vậy, trưởng thành rồi mẹ liền không lo lắng nữa. Nhưng mà vẫn chưa được, mẹ vẫn còn lo cho hôn nhân của con. Ta đác biết chuyện của Tràn Lục Kỳ rồi, con đó, mau chóng kiếm con dâu về cho mẹ đi!" Vương Yến nhớ đến người con dâu mà bà đã chấm. Đứa nhỏ Hà Văn này rất tốt, bà phải nhanh lừa con dâu về nhà mới được.
"Mẹ này!" Bạch Thiệu Huy thật sự không biết nói như thế nào trong trường hợp này. Con dâu của mẹ con lừa về được rồi nhưng chưa thể ra mắt ngay bây giờ thôi, chẳng lẽ nói vậy với bà hay sao?!
Đặng Kiến Minh lúc này, sau khi đi thông báo về việc thay đổi quy định và chính sách thì trở lại phòng họp, vừa bước vào nghe được liền cười.
"Kiến Minh anh cười cái gì?"Bạch Thiệu Huy không vui nhìn hắn. Tên này muốn anh lấp luôn cái đường truy thê của hắn luôn hay sao đây hả?!
"Lão đại à, đại tẩu nói có nhắn tin cho người chưa thấy hồi âm nên mới gọi cho tôi hỏi đây." Đặng Kiến Minh nói, đây là oan cho hắn nha, chỉ qua là hắn không thụ nổi cái mặt buồn bã của người nào đó khi nhớ đến một nửa còn lại của mình đâu. Tôi đây muốn tốt cho hai người mà không cần vì ban thưởng mà cắt đường truy thê của tôi chứ.
"Ừm, xem ra cậu cũng thật được việc." Bạch Thiệu Huy nghe thấy tiểu bảo bối nhắn tin cho mình liền ngay tức khắc lấy điện thoại ra. Thật sự là có tin nhắn của bảo bối, phản hồi lại tin nhắn của