Bỏ mặc đám người Trạch Cẩn, bốn người Bạch Uyển trở về phòng, vài phút đầu của quảng đường bọn họ chỉ im lặng. Bầu không khí im lặng kết thúc khi cả bốn người vừa xuyên qua khỏi khu công viên, người phá vỡ sự trầm mặc này lại là người ít nói nhất trong đám - Đinh Kiên Ngân.
"Đâu mới là cậu?!" Đinh Kiên Ngân đang đi thì đột nhiên thốt lên một câu hỏi, mà câu hỏi này tuy không chỉ rõ là ai nhưng cả bốn người đều hiểu người cần trả lời là ai.
"Tớ vẫn tớ chứ không là ai cả! Ngày hôm nay, nếu tớ không có bộ mặt như vậy thì kết cục của tớ sẽ là gì mọi người đều hiểu mà, tớ vốn không phải là một đứa con gái mềm yếu, vì vậy tớ nghĩ biểu cảm đó cũng không quá gây sự ngạc nhiên đi. Phải không?". Bạch Uyển Nhược cười nói, bất đắc dĩ cô mới lộ ra biểu cảm đó của mình, bình thường cô không muốn lộ ra bộ mặt đó một chút nào, nhưng mà để lộ nó cũng chả sao.
Đối với ba người bạn cùng phòng này, cô vừa tin tưởng mà cũng không quá tin tưởng, bộ mặt lạnh lùng đó có thể xem như là vừa cảnh cáo cũng là vừa cho bọn họ thấy sự chân thật không dấu giếm của mình. Nếu thuận lợi thì có thể kết thêm vài người bạn, nếu không thì cũng không có liên hệ gì với nhau, yên bình mà sống, còn nếu đối nghịch thì ngày hôm nay xem như là một cảnh cáo, để họ biết rằng cô không phải là quả hồng mềm thích bóp sao thì bóp.
"Không phải! Chỉ qua là ngày hôm nay được nhìn nhiều biểu hiện cảm xúc của cậu làm bọn tớ hơi hoang mang, chứ không phải là có ý xấu hay nghi ngờ gì cậu đâu. Cậu lúc nãy cũng rất ngầu nha!!" La Mỹ Lan nghe giọng điệu có phần nghi vấn của Bạch Uyển Nhược liền nhanh chóng giải thích. Ngoài cái danh giáo hoa mà Mỹ Lan cô không thích ra thì Uyển Nhược chính là một người bạn đáng kết giao, cô không muốn vì chuyện này mà bỏ lỡ một người bạn, dù cho họ chỉ vừa mới quen nhau trong ngày hôm nay. Đinh Kiên Ngân cũng nhàn nhạt gật đầu như đồng ý với điều mà La Mỹ Lan nói.
"Ha! Tớ không có ý gì, dù gì chúng ta cũng chỉ mới quen. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay tớ mong rằng sẽ chúng ta sẽ gắn kết hơn, dù gì chúng ta đều là bạn cùng phòng, ngủ chung một phòng, ngày ngày đều gặp nhau, tớ cũng không mong rằng chúng ta cứ như người xa lạ. Các cậu nói phải không?!" Bạch Uyển Nhược cười hiền hòa nói, ý trên lời nói và hành động, không cần phải nói toẹt ra trong bốn người đều sẽ hiểu.
"Chuyện lúc nãy làm tớ sắp chết điếng đây nè! Quá nguy hiểm rồi đó!!!" Mộc Đinh Ly mặt mày vẫn còn tái xanh, từ nãy đến giờ vẫn ôm lấy cánh tay của Mỹ Lan không chịu buông, khó khăn nói.
"Đã bước ra đời thì những cảnh này là chuyện không hiếm lạ, là con gái ở thời điểm hiện tại chúng ta không nên mãi yếu đuối và ngây thơ, có đôi khi cũng phải mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Mạnh mẽ đúng lúc, yếu đuối đúng nơi thì mong ra cuộc sống của cậu mới tốt lên được. Ly Ly, cậu cần phải mạnh mẽ hơn, nếu như không có bọn tớ, cậu phải làm sao, yếu đuối để đám người làm bẩn xã hội đó làm nhục cậu à? Với tớ thì bọn họ chính là kết cục như vậy!" Uyển Nhược lắc đầu nhìn Mộc Đinh Ly, con gái yếu đuối sau này sẽ vô cùng khổ sở, Uyển Nhược đành phải đanh thép nói đạo lý.
"Ừm, tớ sẽ cố!!" Đinh Ly ủ rủ nói.
"Cố gì chứ, là phải mới đúng!" La Mỹ Lan nhéo một cái lên tay Mộc Đinh Ly, hừ một tiếng nói.
"Á! Cậu có biết đau không đấy hả? Lan Lan chết tiệt, đồ thúi tha...hừ hừ!!!" Mộc Đinh Ly phùng mang trợn mắt nhìn La Mỹ Lan. Hai người này lại một trận đùa bỡn.
"Cậu rất lợi hại!" Đinh Kiên Ngân bước tới đứng kế bên Uyển Nhược nói âm lượng đủ hai người nghe.
"Quá khen! Cậu cũng đâu kém!" Uyển Nhược cười nhẹ đáp lại.
"Và cũng rất bí ẩn?!" Đinh Kiên Ngân thả thêm một câu rồi tiến về phía trước, hai cô bạn kia còn đang vui đùa ở phía trước.
'Thật là nhạy bén a!' Uyển Nhược nhẹ cười rồi cũng nhấc chân tiến về phía kí túc xá của mình.
Còn về phần đám người Trạch Cẩn, tên này thì thảm rồi, khắp người đầy thương tích, sau đó được những sinh viên còn di chuyển được đưa đến bệnh viện.