Tại trong phòng làm việc, Hà Văn nhẹ thở phào sau khi hoàn thành xong thao tác tắt nguồn máy tính làm việc. Ở phòng trợ lý kế bên, Linh San San cũng vừa vặn sắp xếp xong tài liệu công việc. Sau khi xong tất cả, San San đi qua gõ cửa phòng làm việc của Hà Văn, kêu y tan làm. Nhiệm vụ của San San đối với Hà Văn chính là hằng ngày bảo vệ y xuyên suốt khi y đi trên đoạn đường từ nhà đến công ty và ngược lại.
"A Văn! Cậu đã xong chưa?! Chúng ta mau về thôi!" Linh San San vào luôn phòng làm việc của Hà Văn.
" Đã xong rồi! Về thôi! Cậu vất vả rồi!" Hà Văn gật đầu nói. Y thật rất áy náy khi mỗi lần y rời khỏi nhà San San đều đi chung hoặc đi ở phía sau để bảo vệ y an toàn. Dù biết đây là nhiệm vụ mà Thiệu Huy giao cho cô ấy, nhưng San San là cấp dưới của Thiệu Huy chứ không phải của Hà Văn y a, làm phiền cô ấy như vậy y cảm thấy áy náy không thôi.
"Không có gì! Nhiệm vụ mà thôi, nhưng nếu không có nhiệm vụ đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không để cho một người đáng yêu như cậu bị cái gì ảnh hưởng đến tính mạng đâu! Nào, đi về thôi!" Linh San San lắc đầu cười. Có một người bạn như Hà Văn, cô sao nỡ để người ta bị tổn thương chứ.
"Cao hơn cả núi, dài hơn cả sông ~" Định bước ra khỏi phòng đê đi về thì điện thoại trong túi của Hà Văn reo lên. Y cầm lên và nở một nụ cười tươi rói.
"Là ai vậy?! Làm cậu vui đến thế?!" Linh San San thấy nụ cười này của y mà kinh ngạc mở to mắt. Ngày hôm nay, người bạn này của cô ngoài nghiêm túc làm việc ra thì cũng chỉ có ngẩn người, không nghĩ tới một cuộc gọi đến lại làm bạn cô cười tươi đến như thế.
"Là Thiệu Huy!" Hà Văn vẻ mặt vui mừng nói. Người y chờ đợi mấy ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã gọi cho y rồi, không vui làm sao được.
Linh San San nghe y trả lời cùng với cái mặt vui đến không thấy mặt trời kia của y thì cười đến cứng đờ. Cô đoán đúng mà, ôi cẩu lương nhiều quá, cô sắp bị đống thức ăn đó đè nát luôn rồi.
"Ở cổng sau, xuống đây đi, anh đưa em về!" Hà Văn bấm nhận cuộc gọi và tiếng nói trầm ấm của Thiệu Huy từ đầu dây bên kia vọng lại.
"Chờ em một chút, em xuống liền!" Hà Văn gật đầu liên tục, vui vẻ chuẩn bị xách túi xách chạy đi.
"Ừm, đi từ từ thôi." Rồi hai người ngắt cuộc gọi.
"Thiệu Huy đến đón tớ, cậu một mình đi về cẩn thận!" Nói rồi như một cơn gió, Hà Văn như một chú thỏ chạy ra khỏi phòng làm việc của mình.
"Này có phải là... mê trai bỏ bạn hay không?!" Linh San San nhìn cái vẻ hấp tấp rời đi kia của Hà Văn thì não tải không kịp luôn. Hà Văn điềm đạm ngày thường bay đâu mất tiêu rồi, sao cô chỉ thấy một Hà Văn chẳng có một chút tiết tháo nào hết vậy?! Đúng thật là, tình yêu làm người ta thay đổi đến chóng mặt! Lắc lắc đầu, sau đó cô cũng rời đi.
..........
Sau khi Hà Văn đi ra khỏi thang máy, đi vòng ra cổng sau của công ty, vừa bước ra khỏi cổng y đã thấy một chiếc siêu xe đậu cách đó không xa, Bạch đại thiếu cũng đứng ở dựa vào xe chờ y đến.
"Chờ em có lâu không?!" Vừa thấy anh, Hà Văn đã chạy đến ôm lấy anh. Nhớ cái người này quá đi, đã gần một tuần không gặp rồi đó!
"Không có! Vào xe trước đi đã." Bạch Thiệu Huy được Hà Văn chạy tới ôm mình mà cười nhẹ một cách thỏa mãn, anh ôn nhu vỗ vỗ vai y. Có người tia được cảnh này của hai người thì không hay cho lắm.
"Ừm!" Hà Văn ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi giúp Hà Văn lên xe, Bạch Thiệu Huy nổ máy chạy vụt đi.
"Thiệu Huy, bây giờ về nhà em à?!" Hà Văn ngồi trên xe cảm thấy vô cùng nhàm chán, y chỉ biết nhìn ngắm Thiệu Huy và muốn trò chuyện cùng anh thôi.
"Chứ em nghĩ rằng chúng ta nên về đâu?!" Bạch Thiệu Huy nhìn qua y cười nhẹ một cái. Bây giờ thì hai chúng ta chỉ có ba nơi để về, một là nơi anh ở, hai là nhà của y, ba là nhà chính Bạch gia. Bạch gia thì hiện tại thì quá sớm để đưa y về đó, biệt thự anh ở thì khá là lạnh lẽo, về nhà của y thì tất nhiên ấm áp và an toàn nhất rồi.
"Em làm sao mà biết được anh muốn đi đâu chứ?!" Hà Văn bĩu môi đối với câu hỏi ngược của anh.
"Bảo bối, tối nay anh muốn ăn đồ em nấu, được không?!" Bạch Thiệu Huy lắc đầu, y dạo này biết phản bác anh lắm, càng ngày càng ngạo kiều hẳn ra.
"Được nha! Em muốn nấu cho anh ăn nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng không được. Lần này em sẽ đãi anh ăn một bữa thịnh soạn. Thiệu Huy à...!" Hà Văn y tất nhiên vui vẻ nhận lời, nấu ăn cho người mình yêu thương là điều y luôn muốn làm! Nhưng sau đó thì y ngập ngừng định hỏi Thiệu Huy điều gì đó.
"Hửm?! Làm sao vậy bảo bối?!" Thiệu Huy nghe giọng của y có chút buồn thì khó hiểu hỏi.
"Thiệu Huy, anh dạo này nhiều việc lắm sao?! Em thấy anh gầy hẳn ra! Em lo lắm đó nha!" Ha Văn giọng điệu dịu nhẹ đan xen vào sự lo lắng. Thật ra thì cùng lắm anh chỉ sút có một - hai cân thôi, nhưng trong mắt của y anh như sút cả chục ký vậy.
"Công việc đã dần ổn định rồi, tình trạng này sẽ không diễn ra nữa đâu. Còn Văn Văn, em