Trần Thước và Cố Hành Nguyên xuống cửa hàng tiện lợi mua nước, lúc đi về, tình cờ ngẩng đầu thì nhìn thấy Lạc Yên đang tựa người vào cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Khu vực đó là của lớp 12.
Hiện tại toàn bộ học sinh đều đã xuống nhà ăn nên không còn ai.
Trông vẻ mặt tươi cười của cô, hẳn là đang rất vui vẻ.
Cố Hành Nguyên mở chai nước uống một ngụm, cười cười với người bên cạnh: “Chà, không ngờ có ngày tôi cũng được thấy Lạc Yên yêu đương.”
Trần Thước liếc hắn.
Cố Hành Nguyên khoác vai Trần Thước, vừa đi vừa nói: “A Thước cậu xem, cậu đã cản bao nhiêu vận đào hoa của Lạc Yên rồi, thế mà vẫn bị lọt mất Trình Cảnh Thiên.”
Trần Thước: “...”
Hai người đi trên sân trường, độ đẹp trai nhân đôi, nữ sinh nào đi qua cũng trộm nhìn.
“Có nghĩa là sao?” Cố Hành Nguyên giống như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Đây là duyên trời định rồi, người tính không bằng trời tính.”
“Hơn nữa…” Cố Hành Nguyên vỗ ngực Trần Thước, bảo hắn ngẩng lên.
Đập vào mắt họ là đôi mắt cười cong cong của Lạc Yên.
Cô xoay lưng nhìn xuống sân trường, nói chuyện với Trình Cảnh Thiên say sưa đến mức không phát hiện ra hai người họ.
Cố Hành Nguyên: “Trình Cảnh Thiên không giống những người trước đây.”
“...!Tôi cảm nhận được cậu ta thích Lạc Yên thật lòng.”
Cố Hành Nguyên quen Trần Thước và Lạc Yên từ năm cấp 2.
Tính đến nay đã gần sáu năm.
Ban đầu, Cố Hành Nguyên vừa gặp đã cảm thấy khí chất tự tin ở Lạc Yên rất mạnh.
Trực giác của hắn chưa bao giờ sai, cô đích thực là một tiểu công chúa sinh trưởng trong muôn vàn yêu thương và che chở.
Người góp công không nhỏ chính là Trần Thước.
Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã hơn mười năm.
Tình cảm sớm đã vượt khỏi bạn bè bình thường, trở thành tri kỷ, người nhà của nhau.
Cố Hành Nguyên tin rằng sẽ không có người con trai thứ hai đối tốt với cô hơn hắn.
Mà chính Trần Thước cũng nghĩ như vậy.
Vậy nên chỉ cần có người nào mon men lại gần Lạc Yên, cho dù là nhỏ nhất, cũng sẽ bị Trần Thước bóp nát từ trong trứng nước.
Đây là bản năng của Trần Thước.
Bản năng không cho phép người ngoài làm tổn hại đến Lạc Yên.
Lại không nghĩ đến chuyện Trình Cảnh Thiên xuất hiện, đột ngột chen chân vào cuộc sống của bọn họ, trở thành bạn trai của Lạc Yên.
Thực ra có thể đi đến ngày hôm nay, một phần là vì Trần Thước đã ngầm đồng ý với Trình Cảnh Thiên.
Ngầm cho phép anh theo đuổi và bên cạnh Lạc Yên.
Nếu là chuyện tình cảm của Trần Thước, hắn có qua loa thế nào cũng không sao.
Nhưng vì đó là Lạc Yên nên mới phải lo lắng đề phòng trước sau.
Đặt mình vào vị trí Trần Thước, Cố Hành Nguyên cũng sẽ làm như vậy.
…
Cửa hàng tiện lợi.
Trình Cảnh Thiên đi đến hàng nước uống, trên tay cầm điện thoại, tay kia rút xuống một lốc sữa chua hiệu mà Lục Tư Thành thường uống.
Trong cửa hàng còn mấy học sinh nữa, mọi người đều mặc đồng phục trắng xanh mùa đông của trung học Thành An.
Rõ ràng ai cũng như ai, nhưng Trình Cảnh Thiên lại nồi bần bật, như hạc giữa bầy gà.
Dáng dấp anh cao gầy, ngũ quan nam tính sắc bén, cho dù động thái rất nhỏ cũng thu hút hàng vạn ánh mắt.
Trình Cảnh Thiên liếc mắt, thấy không cần mua thêm gì nữa thì rời đi.
Lúc anh xếp hàng thanh toán thì thấy Triệu Mẫn và một người bạn nữa đứng ở cửa.
Triệu Mẫn giật mình.
Cô ta nuốt nước bọt, muốn vẫy tay chào Trình Cảnh Thiên.
Anh ngược lại không có phản ứng gì lớn, bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Hành động thân thiện này lập tức bị thái độ dửng dưng của Trình Cảnh Thiên gạt bỏ.
Bàn tay Triệu Mẫn lơ lửng giữa không trung.
Sắc mặt cô ta trở nên cứng ngắc khó xử.
Lạc Yên nghe thấy động tĩnh bên này của Trình Cảnh Thiên, hỏi: “Anh mua gì vậy?”
“Sữa chua.”
Cô ồ một tiếng, lại hỏi: “Cho anh à?”
“Không.” Trình Cảnh Thiên đặt lốc sữa chua lên bàn tính tiền, nói với Lạc Yên trong điện thoại.
“Chờ anh một chút.”
Quét mã QR xong, anh lại áp điện thoại lên tai, nói: “Cho đám Lục Tư Thành.”
Lạc Yên cười một tiếng, bỗng nhiên muốn trêu ghẹo Trình Cảnh Thiên: “Trình Cảnh Thiên, em còn chưa được uống sữa chua anh mua đâu đó.”
Trình Cảnh Thiên: “...”
Anh đi đến gần cửa ra vào, làm như không thấy vẻ mong chờ trong mắt Triệu Mẫn, trực tiếp né người sang một bên rồi đẩy cửa bước ra.
“Ừ.” Trình Cảnh Thiên đút tay vào túi áo, không nhanh không chậm nói.
“Chiều nay sẽ mang qua cho em.”
Triệu Mẫn nghe xong câu này, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn theo Trình Cảnh Thiên.
Bóng dáng anh càng lúc càng xa, ánh mắt từ đầu đến cuối