Vào đông, bầu trời gần như không có nắng.
Không khí mỗi ngày đều tối tăm u ám khiến tinh thần con người cũng sa sút.
Giờ tự học buổi sáng vô cùng im ắng, ai làm việc nấy.
Nhiều bạn học không chống đỡ nổi, thu mình trong áo khoác gật gù ngủ.
Trình Cảnh Thiên cầm thẻ học sinh của Lạc Yên.
Anh cẩn thận ngẩng đầu liếc một vòng cả lớp, sau khi chắc chắn không có ai chú ý mới cúi xuống gỡ tấm ảnh ra, kẹp vào ví.
Ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên anh cảm thấy có gì đó không vừa mắt lắm.
Biết rồi, khuôn mặt Lạc Yên hơi bị lệch khỏi khung một chút.
Trình Cảnh Thiên liền chỉnh lại, xong xuôi, anh mới thấy hài lòng.
Sau này chỉ cần mở ví ra là thấy được cô rồi.
Trình Cảnh Thiên vẫn không nỡ dời mắt đi, cố tình ngắm Lạc Yên thêm một chút.
Sao lại có người đáng yêu như thế.
Cằm Lý Ngôn đập xuống bàn lần thứ ba thì thầy Quý, cũng là chủ nhiệm lớp mới ưỡn bụng bước vào.
Sau lưng còn có hai thầy trẻ tuổi khác phụ bưng hai chồng đề cương dày cộp.
Lục Tư Thành ngồi cách Lý Ngôn một con đường nhỏ, tốt bụng đập hắn dậy.
Gương mặt thầy Quý vô cùng hồ hởi: “Tỉnh lại nào! Thầy có quà cho mấy đứa đây!”
Tập thể lớp ôm đầu r3n rỉ, ủ rũ phản đối.
Những bạn ngồi đầu bàn nhận lấy đề cương, mỗi người hai xấp rồi lần lượt chuyền xuống.
Phát đề xong, thầy Quý đứng trên bục, lấy ra một chồng bài thi đã được chấm xong.
“Kết quả thi tuần trước có rồi, thầy đọc đến tên bạn nào thì người đó lên lấy bài về.
Cuối tuần này các em đưa phụ huynh ký xác nhận, sáng thứ hai nộp lại cho thầy.”
“Đừng quên các em sẽ bắt đầu phân ban Tự nhiên và Xã hội sau kỳ nghỉ đông, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.”
Đáp lại thầy Quý là một chữ “dạ” được kéo ra rất dài.
Vì là lớp chọn nên mặt bằng chung thành tích rất khả quan.
Lục Tư Thành và Lý Ngôn nối đuôi nhau một người hạng 30, một người hạng 32 của khối.
Lớp phó học tập Triệu Mẫn đứng hạng 3 với 85 điểm.
Bên dưới, mọi người đều đinh ninh Triệu Mẫn là người thi điểm cao nhất lớp rồi.
Cho đến khi thầy Quý đọc tên người tiếp theo: “Hạng nhất khối, Trình Cảnh Thiên, 99 điểm.”
“Hả?!”
Các bạn học kinh ngạc đến trố mắt ra, chỉ có Lý Ngôn và Lục Tư Thành kịp lấy tinh thần, phấn khích đứng dậy vỗ tay giòn tan.
Trình Cảnh Thiên: …
Anh vờ như không quen biết hai người họ, bình tĩnh đứng dậy đi đến chỗ thầy Quý nhận bài.
Mọi người phản ứng như vậy, bởi vì biểu hiện của Trình Cảnh Thiên trong lớp vô cùng mờ nhạt.
Anh chưa bao giờ chủ động lên bảng, cũng không tham gia xây dựng bài như Triệu Mẫn và một số bạn học chăm chỉ khác, vậy mà ngay lần đầu thi đã trực tiếp đạt hạng nhất.
Từ nay về sau, các bạn học sẽ phải nhìn Trình Cảnh Thiên bằng ánh mắt khác.
Thầy Quý lại không hề ngạc nhiên.
Ông đã biết Trình Cảnh Thiên là một học sinh xuất chúng từ lúc nhận được kết quả thi đầu vào của anh.
Trình Cảnh Thiên cũng thi được điểm tuyệt đối môn Vật Lý, cũng là môn thầy Quý phụ trách.
Khi ra đề thầy đã cố tình thêm vào hai câu nâng cao chỉ học sinh bồi dưỡng mới biết, thế mà anh cũng làm được.
Thầy trả bài cho Trình Cảnh Thiên, vỗ vai anh khích lệ: “Giỏi lắm, những lần sau cũng phải giữ phong độ nhé.”
“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”
Triệu Mẫn ngồi bàn đầu ở dãy thứ hai, trước mặt là Trình Cảnh Thiên, gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm được anh.
Trình Cảnh Thiên không để ý đến ánh mắt sùng bái lộ liễu của Triệu Mẫn, sau khi nói với thầy Quý mấy câu thì về chỗ.
Lúc đi ngang qua Lý Ngôn và Lục Tư Thành, hai người họ còn đập tay chúc mừng anh.
Trình Cảnh Thiên ngồi vào chỗ.
Anh mở ví, ngón cái dịu dàng vuốt v e ngũ quan của Lạc Yên.
Cũng muốn có cô ở đây, để anh chia sẻ tin vui với cô.
Ra chơi, Trình Cảnh Thiên cùng đám con trai tụ tập ngoài hành lang nói chuyện.
Lâu lâu lại có vài nữ sinh đi qua, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía anh vài giây.
Cái miệng Lý Ngôn bắt đầu ngứa: “Trình Cảnh Thiên thật là đáng nể phục.
Được hoa khôi Lâm Vũ Tình để ý mà sắc mặt vẫn lạnh như tiền.”
Lục Tư Thành cùng mấy người còn lại cười khúc khích.
Trình Cảnh Thiên đứng giữa vòng tròn, giống như trung tâm của cuộc nói chuyện.
Anh nghe thế thì vươn tay về phía Lý Ngôn, bày ra tư thế thân mật khiến hắn nổi da gà: “Biết làm sao giờ? Tôi chỉ để ý cậu thôi, có được không?”
Má!