Hàn Phong đứng bên cạnh, mỉm cười với Hạ Huyền Trúc, sau đó quay đầu đi ra cửa.
Tuy nhiên khi đi tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang một cách đầy ẩn ý.
“Vĩnh Khang, em và anh ta thật sự không có gì, vừa nãy em cũng không biết vì sao anh ta lại đột nhiên tới tìm em”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng, vươn tay gãi nhẹ vào mũi của cô: “Ngốc ạ, sao anh lại không tin em chứ, đó đều là những chuyện đã qua rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn biết rất rõ chuyện Hạ Huyền Trúc từng có vị hôn phu.
Nhưng anh cũng biết, khi đó Hạ Huyền Trúc bị nhà họ Hạ ép đính hôn cùng với Hàn Phong, nhưng cô và anh ta chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Giới hạn lớn nhất của hai người đó là cùng nhau ăn một bữa cơm, mà đó cũng là do bị ép buộc.
“Vĩnh Khang, mấy ngày nay anh nhớ để ý chút, em cũng có chút hiểu biết về Hàn Phong.
Người này tuy rằng bên ngoài trông rất lịch sự, nhưng lại là một người cực kỳ đa mưu”.
“Nói không chừng anh ta sẽ ghim hận anh, gây rắc rối cho anh đấy”.
Hạ Huyền Trúc nhắc nhở, tuy rằng trước đây cô không tiếp xúc nhiều với Hàn Phong, nhưng cô có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không hề nho nhã như vẻ bề ngoài, mà là một người đầy mưu mô.
Trên thực tế, phán đoán của Hạ Huyền Trúc cũng rất chính xác.
Trong mắt hầu hết mọi người, cậu chủ nhà họ Hàn là một người rất khiêm tốn và đứng đắn.
Nhưng thực chất, tâm tư và lòng dạ