Nếu như cô chỉ đơn giản bị tước tư cách đấu thầu thôi thì còn được, dù sao cô cũng không quá hi vọng vào cuộc đấu thầu này.
Nhưng họ lại tịch thu toàn bộ tiền đặt cọc của cô!
Đó là bảy mươi triệu đấy!
Hơn nữa số tiền đó là từ vay ngân hàng mà có!
Bản thân cô cũng không biết mình đã quay về nhà bằng cách nào, hai mắt cô đờ đẫn, cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống tới nơi.
Lúc này Trình Phi mới gửi cho cô một tin nhắn: Đến nhà tôi trước khi trời tối, tôi có thể suy nghĩ về việc thu hồi thông báo.
Nếu như đổi thành những chuyện lưu manh thường gặp, Hạ Huyền Trúc sẽ không quan tâm hoặc nhắn tin chửi lại.
Nhưng lần này cô lại do dự.
Khoản nợ bảy mươi triệu đủ để đẩy cô vào tình cảnh không thể nào cứu vãn được.
Nếu như chỉ có mình cô thì không sao, nhưng bây giờ cô có con gái, còn có chồng.
Lẽ nào cả đời này khiến con gái và chồng cùng mình rơi vào tai họa này sao?
Hạ Huyền Trúc chỉ cắn môi, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào cả.
Cô thậm chí không còn đủ sức để khóc.
“Ngốc ạ, không phải đã nói với em, cho dù