Chương 694: Đột phá
Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thời thượng cổ, uy lực của nó đủ để hủy thiên diệt địa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang tu luyện chỉ có một phần mười nguyên bản của Thiên Long Quyết, thậm chí là một phần mười của cuốn sách tàn này, chỉ tu luyện được một phần trong đó cũng đã đủ để thống trị thiên hạ rồi.
Nhưng khi Diệp Vĩnh Khang kết thúc tầng tu luyện đầu tiên, muốn tiến xa hơn một bước lại đột nhiên phát hiện không thể phá vỡ được nút thắt.
Anh đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng nút thắt đó giống như chân núi, hoàn toàn không thể lay động được.
Cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng phát hiện ra manh mối, nguyên nhân là bởi vì Thiên Long Quyết là một trong ba công pháp lớn thượng cổ, dù chỉ là một phần mười quyền sách cũ nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó không thể ước lượng được.
Mà có một sự khác biệt giữa tầng đầu tiên và tầng thứ hai của cuốn sách tàn này.
Tuy rằng nói tầng thứ nhất vốn đã rất mạnh, nhưng so với toàn bộ cuốn sách tàn Thiên Long Quyết thì tầng thứ nhất chỉ là nền tảng cơ bản nhất, thậm chí còn chưa chính thức gọi là nhập môn.
Mà muốn chính thức nhập môn cần phải có nội lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Đây giống như việc một cỗ máy công suất lớn chỉ có thể vận hành được khi có đủ điện.
Cho dù nội lực của Diệp Vĩnh Khang đã rất mạnh, nhưng điều này cũng chỉ là khi so sánh với người của thời đại này mà thôi.
Ở thời cổ đại, linh lực giữa đất trời rất phong phú dồi dào, nhưng ở thời đại ngày nay linh lực rất mỏng, cho nên người ở hai thời đại hoàn toàn không ngang hàng với nhau.
Đứng trước Thiên Long Quyết thượng cổ, nội lực nhỏ nhoi của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không theo nổi, cho nên cũng không thể đột phá nút thắt.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, Diệp Vĩnh Khang từ bỏ ý định tiếp tục đột phá nút thắt của Thiên Long Quyết.
Bởi vì anh biết rằng thời đại mình sống đã là thời đại tận thế của người luyện võ, là thời đại mà linh lực giữa đất trời mỏng manh nhất.
Dưới hoàn cảnh như vậy, không ai có thể tu luyện nội lực của mình đến cảnh giới đủ để phá vỡ nút thắt ấy.
Có lẽ nếu Diệp Vĩnh Khang liều mạng thử thì cũng có chút cơ hội có thể làm được, có điều đoán chừng cũng phải mấy bảy tám mươi năm nữa.
Đến lúc đó tu vi có cao đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Vĩnh Khang cũng không muốn lãng phí cả đời của mình lên một chuyện như vậy.
Tuy nhiên, ban nãy anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra dòng khíc ấm trong cơ thể mình đã phá vỡ nút thắt của Thiên Long Quyết, khiến cho Thiên Long Quyết của Diệp Vĩnh Khang đạt tới đỉnh cao tầng thứ hai trong chớp mắt!
Sức mạnh tu vi của con người đương nhiên là không thể làm được, nhưng sức mạnh của thần long thì có thể, đây chính là tác dụng của Thần Long Tinh Hồn!
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang vui mừng hơn cả là sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn không hề vì vậy mà hao cạn đi.
Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô lượng ẩn chứa trong Thần Long Tinh Hồn, chỉ là thể chất hiện tại của anh không dùng hết nhiều năng lượng như vậy mà thôi.
Giống như một đường ống nước có đường kính mười phân nối với biển, cho dù nguồn nước có dồi dào cỡ nào thì bản thân lưu lượng nước chảy qua ống cũng không thể thay đổi.
Điều Diệp Vĩnh Khang phải làm tiếp theo chính là không ngừng làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân mạnh lên bao nhiêu thì có thể hấp thụ được sức mạnh của Thần Long Tinh Hồn trong cơ thể bấy nhiêu.
Nói cách khác, sau này anh hoàn toàn có thể bỏ qua một phần tu luyện khó nhất đối với tu võ giả: Luyện khí!
Trong người Diệp Vĩnh Khang có một nguồn Thần Long Khí Hải mạnh đến khó đoán, anh hoàn toàn không cần luyện khí, chỉ cần không ngừng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn là được!
Một chuyện tốt như vậy, chẳng trách Diệp Vĩnh Khang mững rỡ như điên!
"Anh đừng dọa tôi!"
Loan Loan không hiểu nguyên cớ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì nhất thời bị dọa sợ, cho rằng thần kinh anh có vấn đề.
"Đừng lo lắng, tôi không sao!"
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hồng hào phấn chấn nhìn Loan Loan cười nói: "Vừa rồi tôi bị một chiếc bánh có nhân ném trúng đầu!"
Loan Loan khó hiểu nhíu mày hỏi lại: "Bánh có nhân gì? Anh nói lung tung gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tóm lại là một cái bánh rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nói chuyện này nữa, cô còn nhớ lúc nãy chúng ta làm sao từ bên dưới ra ngoài được không?"
Diệp Vĩnh Khang tạm thời không định nói chuyện này ra, bởi vì anh rất rõ ràng đạo lý may rủi.
Dân thường vô tội vì giấu ngọc trong người lại thành phạm tội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần Long Tinh Hồn có thể sẽ đẩy anh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nhớ được, nhưng lúc đó tôi đã rất lo lắng khi nhìn thấy anh lao về phía bộ công pháp của Vua Bà Sa".
"Sau đó tôi thấy cơ thể của anh vừa tiếp xúc với công pháp Bà Sa thì chùm sáng đỏ rực ấy nổ ra, sau đó thì không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở bên ngoài rồi".
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, từ từ bình ổn lại cảm xúc, cẩn thận xem xét lại chuyện vừa mới xảy ra.
Ngay sau đó càng thêm kính phục Vua Bà Sa.
Vua Bà Sa không chỉ là người tu vi cao cường, suy nghĩ tỉ mỉ mà còn là người có tấm lòng lớn, chí khí lớn.
Sau khi hoàn toàn giác ngộ có thể không chút do dự từ bỏ quyền lực tối cao của mình.
Để cứu muôn dân trong thiên hạ khỏi tai họa, ông ta thậm chí có thể nhẫn tâm tự tay xóa sổ luôn cả nền văn minh Bà Sa.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không chứng kiến tình cảnh lúc đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể đoán được thời điểm mà Vua Bà Sa trả giá bằng tính mạng của mình, triệu hồi Thiên Lôi để hủy diệt toàn bộ gia tộc và khoảnh khắc ông tự tay đánh đổ vương triều, trong lòng ông nhất định vô cùng đau đớn.
Chính tay ông đã giết người trong tộc của mình, không phải để làm hại họ, mà là để cứu họ.
Chỉ từ điều này có thể thấy được rằng, ngay cả trước khi chết, ông cũng đã phải hao tổn tâm trí suy nghĩ cho mấy ngàn năm sau.
Tất cả những gì ông làm đều là đang tận lực tiêu diệt những kẻ hung ác tham lam ích kỷ trên thế giới này, ông muốn dùng phương thức này để làm giảm bớt tội nghiệp của những người trong tộc, để khi xuống địa ngục họ có thể bớt khổ hơn một chút.
Có lẽ những người trong tộc Bà Sa bị ông giết đã hận ông đến tận xương tủy trong thời khắc bị Thiên Lôi xử chết.
Có lẽ cho đến khi cả tộc Bà Sa bị diệt vong cũng không có ai có thể hiểu được ý định của ông ta.
Một người suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ như Vua Bà Sa chắc chắn có thể đoán được những điều này, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như vậy.
Là Vua Bà Sa, trách nhiệm của ông ta không phải là hưởng thụ quyền lực và vinh hoa phú quý mà phải có trách nhiệm với bách tính thiên hạ, càng phải phụ trách người trong tộc mình.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, cung kính cúi đầu với bãi cát mênh mông màu vàng bên cạnh, bày tỏ lòng kính trọng đối với nhân vật từ thời thượng cổ này.
"Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực, nhìn Loan Loan rồi hỏi.
Anh không quên rằng mục đích của chuyến đi này là làm vệ sĩ của Loan Loan, và công lao sau khi hoàn thành chuyện này là Loan Loan sẽ nói cho anh biết tung tích của thất phẩm linh châu.
"Hả?"
Loan Loan sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Nhiệm vụ của anh trước tiên đến đây, tạm thời kết thúc, tôi còn phải thu xếp một số việc khác, chờ khi tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ thông báo với anh, anh quay về trước đi, tạm biệt!"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Cô dốc hết sức bày cho tôi một bàn cờ lớn thế này, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ, chuyện này rất không có lợi đấy, cô nói xem có đúng không Tiểu Bạch Long?"
Chương 695: Cô chính là Tiểu Bạch Long
Sắc mặt Loan Loan chợt biến đổi, trong mắt rõ ràng đang loé lên một tia hoảng loạn, thế nhưng vẫn cố gắng cứng rắn tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu Bạch Long? Tiểu Bạch Long gì cơ? Anh nói Bạch Long Sứ á, anh ta đang ở bên cạnh bố nuôi tôi, sao anh lại đột nhiên nhắc tới anh ta?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái trước mắt mặc dù biểu hiện vô cùng cố gắng nhưng kỹ thuật diễn xuất lại thật sự chẳng ra sao, bình thản cười nói: “Thật ra mới bắt đầu tôi đã hoài nghi cô chính là Tiểu Bạch Long, sơ hở lớn nhất của cô chính là sắp xếp thời gian quá mức hoàn mỹ”.
“Cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng gần như nắm rõ về tình hình của cô như trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả rất nhiều tiểu tiết cũng phán đoán được cực kỳ chuẩn xác, giống như anh ta kè kè theo sát bên cạnh cô bất kể mọi lúc vậy”.
“Lúc đó tôi đã quyết định giả vờ như chưa nhìn thấu, muốn nhìn xem rốt cuộc cô muốn giở trò gì”.
“Có điều sau này cô đột nhiên nhắc tới Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ mấy người, thêm cả một chuyện vô cùng đặc biệt mà tôi nghĩ mãi không ra trong quá trình xác minh thân phận của cô, vậy nên ý nghĩ nghi ngờ cô chính là Tiểu Bạch Long dần bị dao động”.
“Suốt chặng đường tôi đều đang suy nghĩ chuyện này, ngoại trừ điểm mà tôi thật sự nghĩ mãi không ra kia thì sau quãng thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau, rất nhiều hành vi của cô đều đang nói lên rằng cô chính là Tiểu Bạch Long”.
“Vừa mới một phút trước, tôi cũng chưa có xác định chắc chắn thân phận của cô chính là Tiểu Bạch Long, có điều ban nãy lúc tôi nhắc đến cái tên này, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên rất hoang mang, nói năng cũng lắp ba lắp bắp”.
“Hơn nữa dáng vẻ cô cố tỏ ra trấn định thật sự quá gượng gạo, vậy nên hiện tại, tôi dám khẳng định một trăm phần trăm cô chính là cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng kia”.
“Anh…”
Loan Loan thấy mình bị đối phương bóc mẽ hoàn toàn thì cũng không lựa chọn tiếp tục chối cãi mà nghiến răng giậm chân nói: “Hoá ra anh đã biết từ lâu rồi, thế mà anh lại lừa tôi, anh không nói đạo lý, mau xin lỗi tôi đi!”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ xem ra chuyện phụ nữ không chịu nói lý đều quá ư là phổ biến trên thế giới này.
Lúc mà phụ nữ đúng thì cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.
Nếu như bọn họ không đúng thì sẽ bắt đầu nhấn mạnh thái độ của đàn ông, tóm lại tiếp xúc với phụ nữ thì nhớ kỹ một điều là được rồi: Dù là lúc nào, nhớ rằng phụ nữ luôn luôn đúng.
Đương nhiên loại thừa nhận này không phải là làm theo một cách mù quáng, ít nhất ngoài miệng công nhận bọn họ đúng, còn đâu tự mình hiểu rõ trong lòng là được rồi.
Đàn ông ý mà, tranh cãi phân bua cao thấp với phụ nữ, loại hành vi như vậy vốn dĩ quá hèn.
“Vâng vâng vâng, tôi xin lỗi bà chị Loan Loan của tôi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy cuối cùng thì đối phương cũng lên tiếng thừa nhận, thật ra lúc này anh mới chắc chắn một trăm phần trăm về thân phận của Loan Loan.
Những lời ban nãy vẫn hơi đánh lừa sự hoài nghi của đối phương, nếu như kỹ thuật diễn xuất của Loan Loan tốt hơn chút, tiếp tục chối cãi thì Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng thể xác định cô ta chính là Tiểu Bạch Long trên mạng kia.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang vẫn có rất nhiều điểm mấu chốt chưa lý giải được.
Có điều hiện tại có thể dứt khoát hỏi đương sự được rồi, anh liền lên tiếng nói: “Tôi có hai chuyện nghĩ mãi không hiểu, bài đăng đó quả thực là bài đăng từ hai mươi năm trước, lúc đó hẳn là cô vẫn chưa đầy tháng nhỉ”.
Loan Loan thở dài một hơi, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Trước đây ở cung điện dưới mặt đất tôi đã hứa với anh nếu như có thể ra ngoài thì tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật, xem ra tôi phải tuân thủ lời hứa này của mình rồi, chỉ có điều có phải hai chúng ta nên tìm nơi nào chỉnh đốn lại một chút không?”
Lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới phát hiện ra mặt mũi và người ngợm của anh và Loan Loan đã bẩn thỉu lắm rồi, nhìn thời gian thì hai người đã ở trong này tận ba ngày ba đêm.
Bởi vì bên dưới lúc nào cũng tối om nên khái niệm thời gian không được rõ ràng tới thế.
Vẫn may trên xe của Diệp Vĩnh Khang có hệ thống định vị, thông qua điện thoại có thể nhìn thấy vị trí mà xe đang đỗ, cách nơi này cũng không quá xa, hai người đi bộ tầm mười phút là tới rồi.
Sau khi lên xe, Diệp Vĩnh Khang chuyển trạng thái của điện thoại về tần số bình thường, ngay tức thì có vô số tin nhắn lũ lượt hiển thị, rung tới độ lòng bàn tay phát tê.
Gần như tất cả đều là của Hạ Huyền Trúc, lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới thầm thốt lên nguy to, vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn bằng giọng nói, nói cho đối phương biết bản thân rất bình an, chỉ là do mấy ngày qua điện thoại có chút trục trặc mà thôi.
Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, trước giờ cô đều chưa từng can dự quá nhiều vào chuyện mà Diệp Vĩnh Khang làm.
Cô biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang không thể coi thường, cô cũng biết Diệp Vĩnh Khang nhất định còn có rất nhiều chuyện đang giấu cô.
Thế nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.
Bởi vì cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang có cái lý của riêng anh, hơn nữa cô cũng tin rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ yêu cô mãi mãi, như vậy là đủ rồi.
Vậy nên có rất nhiều lúc Diệp Vĩnh Khang ra ngoài, chỉ cần anh không chủ động nói thì Hạ Huyền Trúc cũng sẽ không hỏi nhiều.
Có điều cô chỉ đưa ra một yêu cầu với Diệp Vĩnh Khang, đó chính là ít nhất mỗi ngày phải gửi một tin nhắn về báo bình an.
Nếu như dưới tình cảnh đặc biệt có khả năng phải ngắt liên lạc một thời gian, Diệp Vĩnh Khang buộc phải thông báo trước cho cô, sau đó nói rõ thời gian đại khái sẽ ngắt liên lạc.
Diệp Vĩnh Khang cũng vẫn luôn làm như thế, dù anh ở bên ngoài làm chuyện gì, mỗi ngày đều sẽ gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn báo bình an.
Có điều chuyện lần này lại xảy ra tương đối đột ngột, anh căn bản không có cơ hội gửi tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bên trong đó thậm chí ngay cả tín hiệu vệ tinh cũng chẳng có, vậy nên ba ngày này anh vẫn luôn ở trong trạng thái mất tích.
Hạ Huyền Trúc trả lời tin nhắn rất nhanh, muốn Diệp Vĩnh Khang tự quay một đoạn video ngắn, còn phải hôn một cái trong video rồi gửi qua cho cô.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tin nhắn của Hạ Huyền Trúc thì lập tức mỉm cười, vội vàng làm theo như Hạ Huyền Trúc yêu cầu, mở camera trước rồi cười nói vào ống kính: “Vợ à, anh vẫn ổn này, em không cần phải lo lắng đâu, không sao hết á”.
Nói xong thì còn “mua” một tiếng hôn ống kính camera.
“Anh có thấy mắc ói không?”
Loan Loan ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn: “Có thể suy xét tới cảm nhận của tôi một chút hay không, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi, vợ anh cũng buồn nôn thật đấy, đã là vợ chồng già với nhau rồi mà còn như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa cười nhưng không giải thích quá nhiều, sau đó liền lái xe tới một thành phố nhỏ ở gần đó nhất.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của Hạ Huyền Trúc.
Thứ nhất, mặc dù hai người họ cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi, thế nhưng tình cảm của hai người vẫn không hề thua kém bất cứ cặp tình nhân đang yêu đương nồng cháy nào.
Thứ hai, nguyên nhân thật sự mà Hạ Huyền Trúc muốn anh quay đoạn video ngắn này chính là cô ấy muốn xác minh xem đoạn tin nhắn kia có phải do chính Diệp Vĩnh Khang gửi đi hay không, liệu có phải người khác dùng điện thoại của anh mạo danh làm anh hay không.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mất liên lạc ba ngày nên Hạ Huyền Trúc buộc phải lo lắng nhiều hơn.
Diện tích của sa mạc này hết sức rộng lớn, dù tính năng và tốc độ con xe này của Diệp Vĩnh Khang đều vô cùng ưu việt, thế nhưng cũng phải mất tới ba tiếng đồng hồ mới tới được một thành phố nhỏ ở gần đây nhất.
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ muốn hỏi Loan Loan về mấy vấn đề hoài