Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt cười: "Người đứng tên của công ty xây dựng Huyền Trúc cũng là họ Hạ, có khi em là người trúng thầu cũng nên?"
"Điều đó là không thể".
Hạ Huyền Trúc cười khổ lắc đầu: "Công ty của chúng ta mới thành lập, làm sao có thể so sánh với những công ty đã thành lập lâu đời kia, có thể vượt qua cuộc phỏng vấn lần này là em đã mãn nguyện rồi".
"Chưa chắc".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Lần này đấu thầu là dựa vào thực lực, không phải lai lịch, anh thấy em rất đáng tin cậy".
Hạ Huyền Trúc cười cười, không tiếp tục nói nữa, chỉ coi những lời này là Diệp Vĩnh Khang cố ý an ủi cô thôi.
Bên kia, đám người nhà họ Hạ đã náo nhiệt lắm rồi.
Hạ Chí Tài hưng phấn nói: "Mọi người, ngày hôm nay nhà họ Hạ tôi có thể có được thành tích này, không thể thiếu sự chiếu cố thường ngày của các vị".
"Vì vậy, để cảm ơn, tôi quyết định tặng 20% dự án khu công nghiệp này cho tất cả mọi người có mặt tại đây.
Mọi người có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm!"
Mặc dù Hạ Chí Tài ích kỷ và đạo đức giả, nhưng với tư cách là người lãnh đạo của tập đoàn Hạ Thị, lão cũng coi như là có chút đầu óc.
Lão biết rất rõ rằng quy mô của dự án khu sản nghiệp nhà họ Chu là rất lớn, nếu chỉ dựa vào nguyên nhà họ Hạ lão thì rất khó ăn cả.
Vì vậy, nên loại bỏ một số vật liệu thừa khó thi công, lợi nhuận thấp để thầu phụ nhằm tiết kiệm chi phí, giảm giá thành, có thể ví như một mũi tên trúng hai đích.
Bây giờ thừa dịp