Lần này, Hàn Phong không ngăn cản Tống Tư Nhã nữa.
Tống Tư Nhã được đà lấn tới, túm tóc Hạ Huyền Trúc: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi anh Hàn!”
Hạ Huyền Trúc lập tức hoang mang cực độ, trong lúc cấp bách dùng túi xách đập vào mặt Tống Tư Nhã, nhân lúc cô ta đang hoảng hốt, vội vàng chạy lao ra cửa!
“Con chó, định chạy à!”
Tống Tư Nhã đang định đuổi theo nhưng Hàn Phong lại lạnh lùng nói: “Không cần đuổi nữa, hôm nay cô ta đừng hòng thoát khỏi bàn tay của tôi!”
Hạ Huyền Trúc lo lắng sẽ có người đuổi theo sau, sau khi ra khỏi cửa lập tức tìm nhân viên phục vụ nhưng cô bàng hoàng phát hiện, cả hành lang không một bóng người.
Tất cả phòng bao trong khu giải trí này đều yên tĩnh lạ thường, đến một bóng người cũng không có.
Đến cả thang máy cũng bị khóa rồi!
Hạ Huyền Trúc phải chạy xuống theo đường cầu thang bộ, khó khăn lắm mới tới được cửa chính, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
“Có ai không, mở cửa ra!”
Hạ Huyền Trúc đẩy mạnh cánh cửa nhưng nó đã bị khóa chặt rồi, hoàn toàn không thể nào đẩy được.
Trong lúc kêu cứu, Hạ Huyền Trúc lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.
Nhưng vẫn chưa kịp nhấn gọi thì một bàn tay ở phía sau chộp lấy điện thoại của cô.
Đằng sau cố là bảy tám người đàn ông với ánh mắt u ám.
Tên dẫn đầu trông giống như đầu gấu xã hội đen.
Bộp!
Hàn Tiểu Xuân trực tiếp thả rơi chiếc điện thoại xuống đất, nhìn Hạ Huyền Trúc một cách đầy ẩn ý: “Đừng tốn công vô ích nữa, anh Hàn vì muốn xơi được cô mà đã tốn không ít tâm tư đấy”.
“Cả cái club này đã được anh Hàn bao thầu hết rồi.
Cho dù cô có hét khàn cả cổ cũng không ai trả lời cô đâu.
Ngoan ngoãn biết điều chút đi, ha ha ha, mang