“Tên là gì ấy nhỉ? Hình như tên là Huyền Trúc.
Cô Trần quan tâm đến chuyện này làm gì, hôm nay cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp quá”.
Hàn Tiểu Xuân nheo mắt cười, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể của Trần Tiểu Túy.
Nhưng lúc này trái tim của Trần Tiểu Túy khẽ hẫng một nhịp.
Vợ của anh Diệp tên là Hạ Huyền Trúc!
“Tránh ra!”
Trần Tiểu Túy muốn đi về phía trước.
“Nào, cô Trần à, anh Hàn đã dặn dò rồi, hôm nay không cho phép bất kỳ ai vào cả”.
Hàn Tiểu Xuân đứng chắn trước mặt Trần Tiểu Túy, khiêu khích nói: “Sao thế cô Trần, cô định vì một người phụ nữ mà đối đầu với anh Hàn nhà chúng tôi sao?”
Cổ tay Trần Tiểu Túy khẽ run lên.
Khoảnh khắc này cô ấy có chút do dự.
Mặc dù cô ấy cũng có chút danh tiếng ở Giang Bắc, nhưng so với nhà họ Hàn, thì khoảng cách vẫn còn xa lắm.
Kể từ khi nhà họ Chu – gia tộc lớn nhất ở Giang Bắc sụp đổ, xã hội thượng lưu ở Giang Bắc chủ yếu được ba gia tộc lớn hỗ trợ, nhà họ Hàn là một trong số đó.
So với bất kỳ gia tộc nào trong tam đại gia tộc, đừng nói là cô ấy, cho dù là Trình Văn Đống cũng không dám chọc vào.
Một khi đã đắc tội với nhà họ Hàn thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
“Cô Trần, cô sao thế, hay là đi uống với tôi vài ly đi, lo chuyện bao đồng thế làm gì.
Cô nói xem có phải không?”
Hàn Tiểu Xuân thường ngày quen thói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhìn Trần Tiểu Túy với vẻ mặt khiêu khích.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bụp!
Á!
Kèm theo một tiếng động lớn, Hàn Tiểu Xuân lập tức che mắt lại rồi hét lên một cách thảm thiết.
Trần Tiểu Túy dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ đấm mạnh một nhát vào mắt đối phương, sau đó đạp vào đầu gối của hắn, khiến hắn ngã lăn quay ra đất.
“Lên cho tôi, hôm nay tất cả những người ở đây không cho phép bất kỳ ai