Ngay khi người này đi vào, cả căn phòng tràn ngập sát khí nồng nặc khiến người ta dường như không thở nổi.
Người này là chú ba của Hàn Phong, là vua của thế giới ngầm không ai đọ được ở Giang Bắc, Hàn Sách Hổ!
“Chú ba, chuyện này…”
Hàn Xuân Lâm định nói, Hàn Sách Hổ đã xua tay: “Anh, anh không cần nói gì cả, em biết anh định nói gì rồi”.
“Anh muốn nói, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu của nhà họ Hàn chúng ta là đại lễ sắc phong quân tướng, đúng không?”
Hàn Xuân Lâm thở dài gật đầu, lúc này tâm tình mới bình tĩnh hơn chút: “Đại lễ sắc phong quân tướng không hề nhỏ, đối với nhà họ Hàn mà nói là một cơ hội ngàn năm có một”.
“Phong Nhi xảy ra chuyện anh cũng rất tức giận, nhưng chúng ta nên lấy đại cục làm trọng”.
Phải nói rằng Hàn Xuân Lâm từng bước đi được tới ngày hôm nay hoàn toàn không phải là do may mắn.
Thấy con trai của mình bị người ta đánh cho thành như vậy nhưng vẫn có thể giữ được sự khoan dung và tỉnh táo, sự trầm ổn này còn vượt xa hơn những gì người thường có thể làm được.
“Đại cục cái cứt chó gì!”
Hàn Sách Hổ không hề bình tĩnh như Hàn Xuân Lâm, tức giận nói: “Bây giờ em chỉ biết rằng, cháu trai của em bị đánh đến mức người không ra người, ma không ra ma.
Nếu như không xả mối hận này, Hàn Sách Hổ em không phải là người!”
Vừa nói, Hàn Sách Hổ nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Xuân Lâm, nghiến răng nói: “Anh, em biết đại lễ sắc phong quân tướng rất quan trọng, trong khoảng thời gian này không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào”.
“Nếu như là chuyện khác thì thôi bỏ đi, nhưng đây là Phong Nhi đấy, cháu trai ruột của em, con trai ruột của anh bị người ha hại đấy!”
“Cục tức này, Hàn Sách Hổ em nuốt không trôi.
Hơn nữa chúng ta cũng đều là người có danh tiếng, anh làm như vậy là muốn báo thù cho con trai, cho dù thế nào cũng đều là có lý cả!”
“Chuyện này đừng có nhẫn nhịn, cứ giao cho em làm.
Em không tin rằng ở cái đất Giang Bắc này có chuyện mà em không làm được!”
Sau khi nói xong, Hàn Sách Hổ đi tới trước giường bệnh của Hàn Phong, nghiến răng nói: “Phong Nhi, cháu yên tâm,