Lúc này đã hơn hai giờ sáng rồi.
Tuy nhiên nhân viên bảo vệ vẫn đứng ở cửa tràn đầy khí thế, ánh mắt sắc bén và cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.
Rầm rầm rầm!
Kèm theo tiếng gầm của động cơ, một chiếc ô tô thương hiệu Buick màu đen lao về phía này.
“Xin hỏi anh tìm ai vậy?”
Nhân viên bảo vệ đang trực nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe này chắc chắn không phải của Sơn Thủy Hoa Môn.
Tiếng mở cửa xe cạch cạch, năm sáu người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bước xuống.
Người đàn ông dẫn đầu, với một bộ râu quai nón, hai mắt sắc nhẹm, trông vô cùng đáng sợ.
“Cửa chính có chuyện!”
Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua, nhận ra những người này có gì đó không ổn liền nhanh chóng đặt một tay trên chiếc dùi cui dắt trên hông, đồng thời nhanh chóng nói vào bộ đàm một câu.
Ngay lập tức, ít nhất hai chục nhân viên bảo vệ gần đó đã tập trung ở cửa với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Xin chào, tôi là đội trưởng an ninh ở đây, xin hỏi các anh tới đây làm gì!”
Đội trưởng đội an ninh bước tới, cảnh giác nhìn những người trước mặt.
“Diệp Vĩnh Khang sống ở tòa nào?”
Sư tử đen chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lời nói lại mang theo một sự uy hiếp mạnh mẽ.
“Xin hỏi các anh là gì của anh Diệp, tình anh ấy có chuyện gì?”
Đội trưởng đội an ninh tiếp tục hỏi.
Bản thân anh ấy cũng từng là nhà vô địch một giải đấu ở Sanda, phía sau còn có hơn 20 nhân viên bảo vệ tục trực nên anh ấy nói chuyện rất tự tin.
“Tao hỏi lại một lần, Diệp Vĩnh Khang sống ở đâu!”
Sư tử đen lặp lại câu hỏi một lần, giọng điệu vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt càng lúc càng u ám.
Đội trưởng đội an ninh cau mày: “Xin lỗi, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, các anh là gì của anh Diệp, tìm anh ấy có việc gì…”
Bụp!
Còn chưa dứt lời, Sư tử đen đã tung một cú đấm trời giáng vào ngực đối phương.
Đội trưởng đội an ninh cũng là một huấn luyện viên, phản ứng rất nhanh,