“Những chuyện vừa nãy tôi đều nhìn thấy rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, thật ra anh đã sớm đoán được tối nay nhà họ Hàn sẽ phái người tới báo thù, vì vậy anh đã đợi sẵn ở cửa.
Chỉ là không ngờ được Trần Tiểu Túy lại đột ngột xuất hiện, cho nên anh âm thầm theo dõi tất cả mọi chuyện trong bóng tối.
“Tôi có một câu hỏi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương, nói: “Thời gian chúng ta quen biết không lâu, cũng chẳng phải có giao tình quá lớn.
Mặc dù trên người tôi quả thực có chút tài nguyên, tuy nhiên cũng không đến mức khiến cô vì tôi mà khiêu chiến với nhà họ Hàn.
Tôi muốn nghe sự thật”.
Trần Tiểu Túy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt của Diệp Vĩnh Khang: “Tôi đang cược!”
“Ồ? Cược cái gì vậy?”
“Tôi đang cược rằng phán đoán của tôi là đúng!”
Ánh mắt Trần Tiểu Túy trở nên kiên định: “Tôi luôn cảm thấy, anh Diệp không chỉ đơn giản là chủ tịch của ngân hàng Kim Kỳ”.
“Hoặc là, ngoại trừ thân phận đó ra, anh còn có một lai lịch đáng sợ hơn nhiều”.
“Vì vậy tôi định đánh một canh bạc với chính mình, nếu như tôi thắng, tôi sẽ nhận được một tương lai tươi sáng và huy hoàng!”
“Nếu như thua rồi cùng lắm thì…”
Trần Tiểu Túy không nói tiếp, bởi vì lúc này bản thân cô ấy cũng không dám đảm bảo nếu như cô ấy thua, cô ấy có thể hoàn toàn rút về Thiên Hải được hay không.
“Cô Trần, tôi thật sự càng lúc càng tán thưởng cô”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trần Tiểu Túy một cách đầy thích thú, đánh giá cô ấy một lượt từ trên xuống: “Có ngoại hình, có nhan sắc, có đầu óc, tính cách còn rất thẳng thắn, rất phù hợp với khẩu vị của tôi”.
“Nhưng như tôi đã nói lần trước, đôi khi cô quá thông minh”.
“Thật ra những gì hôm nay cô làm là hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ cần dựa vào việc hôm trước cô đã cứu vợ tôi, ơn tình này đã đủ để khiến tôi đáp ứng cho cô bất kỳ yêu cầu gì”.
“Chuyện của nhà họ Hàn dừng lại tại đây đi, cô không cần phải lo lắng nữa, sau khi giải quyết xong phiền phức này, tôi sẽ tới tìm cô”.
Sau khi nói xong Diệp Vĩnh Khang liền xoay người rời đi, không bao lâu liền biến mất trong màn đêm.
Trần Tiểu Túy đứng