Đêm nay, đỉnh núi phía sau biến thành một biển lửa.
Hàng trăm chiếc trực thăng, hơn mười chiếc xe bọc thép, còn có hơn mười nghìn quân Long Thần đồng loạt nổ súng, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Nhà họ Chu dẫn theo hai mươi nghìn người thậm chí không cần chôn cất bởi vì bọn họ đã bị nổ tan xác.
Diệp Vĩnh Khang còn không thèm liếc nhìn, vì đối với anh, cảnh này chả khác gì đang bắn pháo hoa cả.
Anh một mình lái xe xuống núi, lúc tới giữa sườn núi thì đột nhiên dừng xe lại.
Anh mở cửa xe bước xuống, đứng dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, từ tốn nói: "Nếu để người khác biết chỉ huy cấp cao nhất của Cục tác chiến lại lén lút theo dõi người khác thì sau này làm gì có mặt mũi mà gặp người nữa?"
"Đây không phải theo dõi, chẳng qua là thấy ngài bận quá nên ngại làm phiền thôi".
Giọng nói vừa vang lên, một bóng người bước ra từ trong bóng tối.
Trịnh Thiên Khải mỉm cười nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Điện Chủ, không biết ngài có vừa lòng với món quà tôi tặng ngài không?"
"Cũng tàm tạm, có chuyện gì thì nói ngay đi, tôi còn về với vợ con nữa".
Diệp Vĩnh Khang mất kiên nhẫn nói.
"Được, vậy tôi sẽ nói thẳng luôn".
Trịnh Thiên Khải nói: "Chắc ngài cũng biết quy tắc của nước Long Hạ, ngài dẫn theo nhiều người trang bị đầy đủ vũ trang như thế ồ ạt nhập cảnh vào nước Long Hạ, có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
"Một mình tôi gánh chịu mọi áp lực trong chuyện này, tự mình ra lệnh không cho bất kì ai chặn người của ngài lại".
"Nhưng nước Long Hạ không phải chỉ có một mình tôi có tiếng nói, chuyện này nếu không xử lí ổn thỏa thì e là tôi cũng khó mà ăn nói".
Diệp Vĩnh Khang liếc xéo lão, trong lòng thầm nghĩ đúng là con cáo già, chả cần đao to búa lớn mà vẫn khiến mình phải nợ lão một ân tình lớn.
Nhưng sự thật cũng đúng là như thế, lần này Diệp Vĩnh Khang gây náo động không nhỏ.
Mà nếu không nhờ có Trịnh Thiên Khải ra lệnh không cho bất kì ai chặn lại thì anh cũng không thể nào tới được Giang Bắc trong thời gian sớm nhất, vậy thì vợ và con gái anh chắc chắn sẽ không tránh khỏi đại họa.
Thế nên về mặt này thì đúng là Diệp Vĩnh Khang nợ Trịnh Thiên Khải một ân tình lớn.
"Được, tôi cũng không muốn làm khó ông".
Diệp Vĩnh Khang nhả ra một ngụm khói, thản nhiên nói: "Thế này đi, giờ tôi sẽ tập hợp mười nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần lại, ông trói gô hết tất cả chúng tôi vào, sau đó tập trung bắn chết hết là được rồi".
Trịnh Thiên Khải giơ tay cười nói: "Chuyện này sao được chứ, Điện Long Thần là bức tường che chắn vững chắc của nước Long Hạ ở nước ngoài, mà Điện Chủ ngài lại là trụ cột của nước Long Hạ!.
"
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy thế đột nhiên cảm thấy có gì sai sai, mặt nghiêm lại nói: "Rốt cuộc ông muốn làm gì?"
Trịnh Thiên Khải cười híp mắt nói: "Nếu Điện Chủ bằng lòng nhận sắc phong thế thì chúng ta sẽ thành người một nhà rồi".
"Mà đã là người một nhà thì nước Long Hạ tổ chức diễn tập quân sự cũng là chuyện hợp tình hợp lí".
Chết tiệt, đồ cáo già này!
Diệp Vĩnh Khang tức đến nghiến răng nghiến lợi, hóa ra vòng vo một hồi, lão già này lại có ý định hợp nhất Điện Long Thần.
Nhưng lí do mà lão nói không chê vào đâu được, Diệp Vĩnh Khang dường như không tìm được lí do gì để từ chối.
"Được rồi, được rồi, ông đừng có kì kèo mặc cả với tôi nữa".
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: "Để tôi nhận sắc phong của các ông cũng được thôi, nhưng tôi nhắc trước".
"Chuyện nhận sắc phong là chuyện của Diệp Vĩnh Khang tôi, không liên quan đến mười nghìn tướng sĩ cùa Điện Long Thần".
"Còn nữa, bình thường tôi là người lười nhác, không thích người khác chỉ tay năm ngón với mình, chỉ có điều kiện này thôi, còn ông muốn làm gì thì làm".
Vẻ mặt Trịnh Thiên Khải vui vẻ nói: "Được, vậy cứ làm theo lời Điện Chủ đi".
"Giờ tôi về lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho buổi lễ sắc phong, ngoài ra đây cũng là một danh hiệu độc lập, không ai có thể chỉ tay năm ngón với ngài".
"Cho dù có chuyện gì cần Điện Chủ ra mặt giải quyết, đến lúc đó mọi người cũng sẽ thương lượng với ngài trước".
Diệp Vĩnh Khang ném mẩu thuốc xuống đất dụi tắt: "Ông tự xem xét mà làm, dù sao đừng để tôi thấy phiền toái là được".
Nói xong, anh lái xe rời đi.
Trịnh Thiên Khải đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Diệp Vĩnh Khang rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Chàng trai này rất có năng lực, tuy là tác phong làm việc có hơi tùy hứng nhưng anh lại có sự trung thành từ trong xương tủy.
Chờ thêm một thời gian nữa thôi, chắc chắn anh sẽ trở thành trụ cột chân chính của nước Long Hạ.
"Bố ơi!"
Trong phòng bệnh, Tiểu Trân nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang từ ngoài bước vào, lập tức giang rộng hai tay nhào tới.
"Con gái ngoan, cho bố ôm cái nào".
Diệp Vĩnh Khang bế bổng Tiểu Trân lên, trong mắt tràn đầy yêu thương, trong lòng cũng ngập tràn loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc trước nay chưa từng có.
"Bố ơi, vừa nãy có bốn cô chơi trò một hai ba người gỗ đứng lại với Tiểu Trân đấy, nhưng các cô ấy có việc nên đi trước rồi, lần sau bố chơi với con được không?"
Tiểu Trân chớp đôi mắt to long lanh.
"Đương nhiên là được rồi, bố còn nhiều trò vui lắm, sau này sẽ chơi với Tiểu Trân".
"Tốt quá, cảm ơn bố!"
Thấy Diệp Vĩnh Khang bình an trở về, Hạ Huyền Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh vừa đi đâu thế, bọn họ có làm khó anh không?"
Hạ Huyền Trúc quan tâm hỏi han, đồng thời trong lòng cũng ngờ vực, cô hiểu rõ Chu Kiệt là người thế nào, sao có thể để Diệp Vĩnh Khang bình an vô sự trở về chứ?
"Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi, hắn cũng khá biết điều, anh nói mấy câu, hắn hiểu ra nên tự rời đi rồi".
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Hạ Huyền Trúc luôn cảm thấy câu trả lời này hơi gượng ép nhưng lại không biết phải phản bác thế nào, dù sao thì Diệp Vĩnh Khang cũng đã