Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa cười tinh nghịch: “Chỉ là con người tôi không thích phiền phức, con kiến tuy nhỏ, nhưng giẫm chết nó cũng là chuyện tốn chút sức lực”.
“Chi bằng đợi tất cả bọn chúng tập hợp hết vào tối mai, sau đó giải quyết tất cả cùng lúc luôn”.
Sau khi nói xong, nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Tiểu Túy, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vai đối phương hai cái, sau đó mỉm cười nói: “Cô đã dám đánh cược thì đừng sợ thua”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Trần Tiểu Túy ngây người ngồi trong xe, vẻ mặt vẫn tràn đầy lo lắng và nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang vẫn ung dung như vậy là do thật sự có thực lực, hay là quá khinh địch đây?
Cho đến khi màn đêm buông xuống ngày hôm sau, Trần Tiểu Túy gần như không thể chợp mắt được, thậm chí là không ăn bất cứ cái gì, thần kinh cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn.
Vừa này gọi điện cho anh Diệp định hỏi xem anh chuẩn bị như thế nào rồi, nhưng anh Diệp lại nói mình đang bận kèm con gái học bài, bảo bọn họ qua đó ứng phó trước.
Thái độ không coi chuyện này ra gì của Diệp Vĩnh Khang khiến cho Trần Tiểu Túy cảm nhận được một nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Nhưng bây giờ cô ấy không còn đường lui nữa rồi.
Không chỉ nhà họ Hàn, đến Ngụy Trang cũng phái người âm thầm theo dõi cô ấy.
Lúc này cô ấy muốn rút về Thiên Hải cũng không được.
“Cô Trần, đừng lo lắng, Ngụy Trang tôi tuyệt đối sẽ không khiến cô thất vọng đâu, hơn nữa tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt”.
Ngụy Trang nở nụ cười, đưa tay đặt nhẹ lên vai Trần Tiểu Túy, trong mắt hiện lên tia sáng xanh nguyên thủy nhất.
Vóc người của Ngụy Trang thấp bé, trông đặc biệt tiều tụy, hơn nữa còn là một người đàn ông trung niên hai màu tóc, giọng điệu nói chuyện kỳ lạ.
Nếu như đổi thành bình thường, nhìn ông ta thêm một cái thôi Trần Tiểu Túy cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng lúc này, cô ấy chỉ có thể để cho ông già này đặt tay lên vai mình xoa nhẹ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cô ấy có một bộ óc cực kỳ thông minh, từ nhỏ đến lớn, mọi việc cô ấy làm đều nằm trong dự đoán và