“Chiến đoàn số hai Giang Bắc Khấu Thiên Dũng tham kiến quân hậu!”
“Chiến đoàn số ba Giang Bắc Hứa Phi Long tham kiến quân hậu!”
“Quân… quân hậu…”
Lúc này, Hàn Sách Hổ hoàn toàn choáng váng, cảnh tượng trước mặt vượt xa sức tưởng tượng của ông ta, thậm chí ông ta còn nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác hay không.
“Ông thật to gan!”
Khấu Thiên Dũng bước tới, tát vào mặt Hàn Sách Hổ hai cái, tức giận nói: “Mưu đồ ám hại hậu quân tướng, tội đáng chết!”
Gì cơ, hậu quân tướng!
“Hắn, hắn, hắn…”
Sắc mặt Hàn Sách Hổ lập tức tái nhợt!
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Đừng nói linh tinh, đại lễ sắc phong quân tướng còn chưa diễn ra, bây giờ tôi không phải là hậu quân tướng gì hế!”
Thực ra Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy chán ghét với danh phong hậu quân tướng này.
Mặc dù Trịnh Thiên Khải đã nói rất rõ ràng, danh phong này của anh không bị kiểm soát bởi bất kỳ ai hay bị hạn chế bởi bất kỳ tổ chức nào.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không phải là kẻ ngốc, đã bị mấy người phong chức rồi, sau này không tìm phiền phức tới cho anh mới là lạ ấy.
Khấu Thiên Dũng vội vàng nói: “Quân hậu, thư bổ nhiệm đã chính thức được phát hành.
Đại lễ sắc phong chỉ là hình thức mà thôi, vì vậy từ ngày nhận được thư bổ nhiệm, anh đã là hậu quân tướng rồi”.
Thấy bộ dạng cười trộm của Khấu Thiên Dũng, Diệp Vĩnh Khang bất mãn nói: “Đây là lời lão cáo già Trịnh Thiên Khải dạy ông nói đúng không”.
Sau đó anh xua tay, ánh mắt đặt trên người Hàn Sách Hổ.
Phịch!
Hai chân Hàn Sách Hổ mềm nhũn, trực tiếp quỳ phịch xuống, khi nói chuyện lưỡi xoắn vào nhau: “Anh Diệp… Không, không, quân hậu, tôi xin lỗi… Tôi không biết anh là hậu quân tướng, nếu như tôi biết, cho dù tôi có một trăm nghìn cái mạng tôi cũng không dám làm vậy”.
“Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi, sau này tôi sẽ sai đâu đánh đó, cầu xin quân hậu hãy cho tôi một cơ hội!”
Nói xong liền dập đầu xuống đất ầm ầm, lúc này trong lòng hoảng sợ và tuyệt vọng cùng