Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Như này đi, nếu cô đã không dám nói, vậy tôi sẽ tự làm theo cách của mình vậy”.
“Hình như cô làm trong ngành trang sức, như này đi, tôi cho cô quyền khai thác mỏ Gombs thì sao?
Ngay khi những lời này được nói ra, vẻ mặt Trần Tiểu Túy đột nhiên ngưng tụ lại: “Mỏ Gombs sao?”
Cô ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Với một người trong ngành trang sức, trước cái tên mỏ Gombs này, tin chắc rằng bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy bị sốc.
Mỏ Gombs là khu vực khai thác thô đồ trang sức hàng đầu thế giới, ít nhất 70% số trang sức sang trọng trên thế giới đều được sản xuất tại đây.
Tuy nhiên mỏ Gombs là một vương quốc độc lập, bọn họ kiểm soát rất chặt chẽ khu vực khai thác, hiện giờ số đơn vị được cấp quyền khai thác ở đây không quá hai mươi đơn vị.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần có được quyền khai thác ở mỏ Gombs thì tương đương với việc sở hữu một kho báu quý giá gấp mấy lần các mỏ dầu ở Trung Đông.
“Cảm ơn anh Diệp, nhưng mỏ Gombs thuộc quyền kiểm soát của vương quốc độc lập, quyền khai thác này bên ngoài không thể…”
Trần Tiểu Túy hoàn hồn lại, nhanh chóng nhắc nhở một cách thận trọng.
Cho dù anh Diệp có thân phận cao quý là hậu quân tướng, nhưng anh cũng không thể quản được phía mỏ Gombs.
Có thể anh Diệp không phải là người trong giới nên không biết rõ tình hình ở khu vực khai thác đó.
“Bên ngoài ấy hả?”
Diệp Vĩnh Khang cười một cách đầy ẩn ý, sau đó nói: “Cái này đơn giản, nếu họ đã không cho bên ngoài, vậy thì tôi sẽ khiến cô trở thành người bên trong là được rồi”.
Sau đó anh bấm một số điện thoại và đi ra ngoài, nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài mà Trần Tiểu Túy không thể nghe hiểu được.
Trần Tiểu Túy ở bên cạnh tò mò không biết Diệp Vĩnh Khang đang nói tiếng nước nào,