Triệu Đại Lực không khách sáo, cẩn thận cầm lấy đồng hồ đeo tay, mừng rỡ như lấy được bảo vật vô giá.
Ngay khi Triệu Đại Lực chuẩn bị lên xe, cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng ‘ầm ầm’, xen lẫn vài câu chửi bới.
"Có người đánh nhau!"
Nghe thấy động tĩnh, cả người Triệu Đại Lực lập tức như bị chích máu gà, không nói không rằng chạy về hướng phát ra âm thanh.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ đứng tại chỗ: "Người này thích hóng drama vậy sao?"
Lâm Tĩnh cũng lắc đầu cười khổ: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi, đừng để cho anh ta dính vào rắc rối".
Mặc dù suy nghĩ của Triệu Đại Lực khác với người bình thường, còn ngờ nghệch, nhưng người này lại thẳng thắn và bộc trực, không làm người ta thấy ghét bỏ.
Hai người đi về hướng phát ra âm thanh, cạnh bãi đậu xe có một bồn hoa, đằng sau là một nhóm thanh niên ăn mặc sành điệu, có cả nam lẫn nữ.
Triệu Đại Lực đứng bên cạnh, phấn khích xoa tay.
"Đại Lực, có chuyện gì vậy?"
Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi.
Triệu Đại Lực hưng phấn nói: "Đánh nhau, bọn họ hình như là tranh giành chỗ đậu xe".
"Vậy thì tại sao anh lại kích động như vậy?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Mặt Triệu Đại Lực đỏ bừng nói: "Đánh nhau, sao lại không hưng phấn được, hai người không thích xem đánh nhau sao?"
Diệp Vĩnh Khang xoa xoa thái dương không nói nên lời, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Triệu Đại Lực, tại sao lại kích động khi người khác đánh nhau chứ?
Nhưng nhìn bộ dạng của Triệu Đại Lực như này, đoán chừng nếu không xem hết trận này có khi anh ta sẽ không rời đi đâu, vì vậy Diệp Vĩnh Khang và Lâm Tĩnh không còn cách nào khác đành phải khoanh tay đợi.
"Còn ai nữa?"
Bên cạnh bồn hoa, có một thanh niên tóc vàng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Phía sau hắn chỉ có năm sáu người nữa, nhưng đối phương lại có mười mấy người, mà bên vài người này người nào người nấy mặt mũi đều bặm trợn, rõ ràng bên mười mấy người kia hiển nhiên đang gặp bất lợi.
"Mẹ nó, đứa nào dám phách lối thế?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vóc dáng cường tráng mặc vest