Diệp Vĩnh Khang đã cho họ vay 2 tỷ!
Tin nhắn mà họ nhận được vừa rồi là tin nhắn đặt trước khoản vay từ ngân hàng Kim Kỳ, ngày mai họ chỉ cần qua ký tên là có thể nhận được tiền!
"Đừng nói thứ vô bổ đấy.
Vừa rồi Tiểu Túy nói hai người bị lừa đảo trong kinh doanh.
Có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang giơ tay cắt ngang.
Khi nói đến vấn đề này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều có biểu hiện vừa đau khổ, vừa uất ức.
"Chuyện này cũng trách do chúng tôi quá tham lam.
Cách đây ít lâu, chúng tôi có quen người phụ trách của một công ty quốc tế ở nước ngoài và cùng nhau hợp tác một dự án tài chính được đầu tư rất lớn".
"Tỷ suất lợi nhuận của dự án đó rất hấp dẫn.
Chúng tôi nhất thời tham lam, đã đem tất cả vốn liếng của mình đổ vào đó".
"Nhưng hôm qua chúng tôi mới biết đó là một vụ lừa đảo được lên kế hoạch cả rồi.
Dự án hoàn toàn không tồn tại, nhóm người đó là một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong hứng thú nói: "Hai người là những người giỏi nhất trong giới kinh doanh của Giang Bắc.
Làm sao có thể phạm một sai lầm cỏn con như vậy?"
Hai người khóc không ra nước mắt, giậm chân đấm ngực: "Đều trách chúng tôi quá tham lam, thủ đoạn của băng nhóm cũng rất thông minh.
Mọi mắt xích gần như không chê vào đâu được, bọn chúng còn dám cả gan giả mạo con dấu của Liên hợp quốc, thật giả lẫn lộn, chúng tôi không để ý nên đã sa chân vào".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền cười to, cho rằng hai con cáo già này mà cũng có ngày bị người ta lừa cơ à.
"Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, khoản vay ngày mai hai người không cần đến lấy nữa".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải sững sờ, sao anh Diệp lại đột nhiên đổi ý thế?
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang gọi một cuộc gọi, anh nói chuyện với đối phương bằng tiếng Ý phổ thông, thỉnh thoảng lại bật cười, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Nói chuyện phiếm một