Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Em thử nghĩ kĩ xem, trong khoảng thời gian này có đắc tội với ai không?"
Hạ Huyền Trúc trầm ngâm một hồi, nhẹ lắc đầu: "Từ khi thành lập công ty em hầu như không tiếp xúc với ai, huống chi là đắc tội với người ta".
Lúc này, Trần Tiểu Túy ở một bên mở miệng nói: "Việc xây dựng vốn là thứ vàng thau lẫn lộn.
Việc chị trúng thầu dự án khu công nghiệp chắc chắn sẽ xâm phạm đến quyền lợi của một số người".
Diệp Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm, hung ác nói: "Đám chó má này, xem ra anh đã quá nhân từ với chúng rồi, em yêu, đừng lo, đợi khi anh lôi được chúng ra, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng!"
"Anh Diệp, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy".
Trần Tiểu Túy lắc đầu nhẹ, cô ấy là doanh nhân nên biết rõ đường đi nước bước ở đây hơn.
"Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành xây dựng, và nó rất phức tạp.
Dù có tìm được đám người đó đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì".
"Chúng sẽ như đám ruồi muỗi, đuổi cũng không đi.
Anh cũng không thể canh ở công trường 24/24 được".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, cảm thấy quả đúng như vậy.
Nếu đối phương cũng tầm cỡ như anh, nhất định sẽ tận diệt, chứ đám xã hội đen này như ruồi, thỉnh thoảng đến quấy rối một lần, chả có cách nào bắt được chúng cả.
"Vậy chuyện này phải làm sao đây? Có nhất thiết phải bỏ ra một số tiền để giải quyết mọi việc không?"
Người quản lý dự án trông cũng sầu não.
"Thế càng không được".
Trần Tiểu Túy nói: "Đó là một cái hố không đáy.
Nếu cho chúng một lần, sẽ có lần thứ hai.
Hố này sẽ không bao giờ lấp đầy nổi".
"Nói chung, trong tình huống này, cách tốt nhất là tìm một tên cầm đầu