"Láo!"
Một tên vệ sĩ đứng bên cạnh Tần Long Tượng giận tím người, từ trong tay lấy ra một khẩu súng lục, tức giận nói: "Mày cho rằng mày giỏi đánh đấm lắm sao? Mày có tin tao cho mày nổ đầu không!"
Tim của Trần Tiểu Túy đã nhảy lên đến tận cổ họng, cô ấy biết đối phương thật sự dám bắn.
Cho dù Diệp Vĩnh Khang giỏi đánh đấm, sao mà có thể bì được với đạn chứ?
Còn Tần Long Tượng thì không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt ranh mãnh, như muốn nói, nhãi ranh, mày vẫn con non lắm.
Tuy nhiên, biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Khi bị súng lục chĩa vào đầu, ai cũng run cả.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại thờ ơ, như thể thứ mà đối phương đang cầm không phải súng lục, mà là một món đồ chơi trẻ con.
"Mày có biết hậu quả của việc chĩa súng vào người tao không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng điệu lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Không biết tại sao, tên vệ sĩ bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao chỉ biết là chỉ cần tao động ngón tay, đầu mày sẽ nát bét!"
"Còn không mau quỳ xuống trước ông Tần đi!"
Tên vệ sĩ hét lên.
"Bắn đi".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình tĩnh nói.
Vừa nói xong, không khí xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người đều thắc mắc không biết mình có nghe nhầm không.
"Anh Diệp…"
Trần Tiểu Túy cả người toát ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì.
Nhưng tên vệ sĩ cầm súng lại tức đỏ cả mặt, hắn đã từng thấy kẻ không sợ chết, nhưng hắn chưa từng thấy kẻ nào không coi trọng tính mạng của mình như vậy.
"Cầm súng không dám bóp cò, thôi về nhà cầm bình sữa đi".
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, nói với Tần Long Tượng: "Đây là thuộc hạ của ông à? Cũng giống như ông nhỉ?"
Gân xanh trên trán Tần Long Tượng nổi rần rần!
Thực ra hôm nay ông ta cũng không có ý định giết Diệp Vĩnh Khang,