Âu Dương Thiết Đản giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, giống như một đại ca uy phong.
Diệp Vĩnh Khang bật cười, càng ngày càng ngưỡng mộ anh chàng nhỏ bé Âu Dương Thiết Đản, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cậu nhóc đã sở hữu một tinh thần hào hiệp và đầy trách nhiệm.
"Chú Diệp, xe buýt của cháu đến rồi.
Cháu trước đây.
Ngày khác chú nhất định phải dẫn Tiểu Trân đến đường Mười Tám chơi đấy.
Phòng gội đầu bên đó đều là nhà cháu mở, cháu sẽ đãi chú!"
Âu Dương Thiết Đản nhanh nhảu nhảy lên xe buýt với chiếc cặp nhỏ trên lưng, mỉm cười vẫy tay với Diệp Vĩnh Khang và Diệp Tiểu Trân qua cửa sổ.
Diệp Vĩnh Khang cũng cười chào tạm biệt Âu Dương Thiết Đản, sau đó cười nói với Diệp Tiểu Trân: "Thiết Đản vẫn còn nhỏ như vậy sao lại đi xe buýt một mình? Hôm nay bố cậu nhóc không đến đón sao?"
Diệp Tiểu Trân bóc một viên kẹo nhét vào miệng Diệp Vĩnh Khang, nói: "Bố của Thiết Đản hiếm khi đi đón cậu ấy lắm.
Cậu ấy luôn tự mình đi xe buýt".
"Thiết Đản nói bố cậu ấy rất bận, ngày nào cũng phải đi đòi nợ, chém người, còn phải quản hơn một trăm cô gái xinh đẹp, bố, con nghĩ bố Thiết Đản rất là giỏi luôn đó!"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, nghĩ một ngày nào đó gặp được bố của Âu Dương Thiết Đản phải nói chuyện với anh ta mới được, nuôi dạy thằng bé kiểu hoang dã cũng được nhưng không thể chuyện gì cũng nói với thằng bé.
"Cô Diêu!"
Lúc này, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hướng về một phía hét lên.
Diêu San mặc một chiếc váy hoa, mái tóc dài xõa vai, nở nụ cười đi tới.
"Cô giáo Diêu, xin lỗi, hôm nay Tiểu Trân lại làm phiền cô rồi".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, tươi cười chào hỏi.
"Không sao, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường".
Diêu San vươn tay xoa đầu của Diệp Tiểu Trân, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh Diệp, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, lần trước là ai làm bài kiểm tra tiếng Đức vậy?"
"Bài kiểm tra tiếng Đức?"
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên nhớ tới khi anh đang giảng bài tập cho Diệp Tiểu Trân, anh tìm thấy một tờ bài kiểm tra tiếng Đức và nghĩ rằng đó là bài tập của Diệp Tiểu Trân nên đã làm.
Khi đó Diệp Vĩnh Khang