Sau nửa giờ !
"Anh Diệp, thật sự đến sơn trang Vạn Hải sao!"
Tần Hạc ngồi ở ghế lái phụ, nhìn về phía cổng sơn trang Vạn Hải cách đó không xa, không ngừng nuốt nước bọt.
Là con trai cả của Tần Long Tượng, từ nhỏ đã luyện võ, Tần Hạc, người có biệt danh là "Tiểu Bá Vương", chắc chắn không phải là người nhu nhược, hơn nữa còn rất to gan, mười ba tuổi, khi Tần Long Tượng vẫn còn là một thủ lĩnh của đám côn đồ, ngày nào gã cũng cùng bố mình đi đánh nhau với mấy tên lưu manh ở khu lân cận.
Một lần Tần Long Tượng bị phục kích, bị chém cả chục nhát dao trên người, suýt nữa thì tèo.
Mọi người dự định đợi Tần Long Tượng bình phục rồi mới tìm tới nhóm người đó trả thù.
Nhưng đêm đó, Tần Hạc càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, trong cơn tức giận, gã đã cầm dao găm một mình đi ra ngoài.
Lúc đó, đám người kia đang tụ họp trong một quán ăn ven sông, ăn mừng thành công trong việc phục kích Tần Long Tượng ngày hôm nay, hoạch định tương lai tươi sáng của chúng.
Vào lúc này, một thiếu niên trong bộ đồng phục của trường cấp hai đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.
"Mao Lão Nhị!"
Thiếu niên ở sau lưng hét lên một tiếng.
Đám người sửng sốt, lần lượt quay đầu lại: "Đệch, mày là thằng nào, chán sống rồi à, tên tục của ông mày mà cũng dám gọi?"
Mao Lão Nhị quay đầu lại chửi bới.
"Anh là Mao Lão Nhị?"
Cậu bé bình tĩnh hỏi.
"Ây da, thằng chó này, hiểu quy tắc không vậy, gọi là anh Mao! Mẹ nó, mày tìm tao có việc gì?"
Mao Lão Nhị tức giận nói.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Mao Lão Nhị vài giây, một mặt bước lên phía trước, một mặt cho tay vào trong ngực, lộ ra nụ cười vô hại: "Anh Mao, tôi muốn đưa cho anh một thứ".
"Đệch, giao phí bảo kê à, giao cho Lý Tam Nhi là được".
Mao Lão Nhị xua tay, cho rằng đối phương đến nộp phí bảo kê cho mình.
Chuyện này không có gì lạ, khu Biên Nam này rất hỗn loạn,