Mặc dù Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải là người chưa trải sự đời, anh đã ăn gần hết những món ngon vật lạ có thể kể tên trên thế giới này rồi.
Nhưng thói quen ngấu nghiến trong bữa ăn thì không thể thay đổi, thời gian là sinh mệnh trên chiến trường, làm gì có tâm tư mà nhai kỹ nuốt chậm, khi ăn Diệp Vĩnh Khang đều ăn từng miếng lớn.
Nhưng Tần Hạc không bình tĩnh như vậy, gã biết rất rõ sức chiến đấu của Thiết Diện Thú kia, trước đây gã đã từng chứng kiến mấy cao thủ mà gã bỏ ra rất nhiều tiền mời về đều bị tên này đánh chết dã man.
"Ở đây náo nhiệt quá!"
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói sang sảng của một người đàn ông.
Thấy một người đàn ông da ngăm đen, thấp bé và đen đang bước vào cùng với một nhóm người hừng hực khí thế, một vài người còn mang theo một chiếc hộp gỗ lớn.
"Hắc Bì, tại sao ông ta lại tới đây?"
Tần Hạc nghi ngờ lẩm bẩm khi nhìn thấy người này.
"Người này làm nghề gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đã ăn gần hết, vừa hỏi vừa thản nhiên lấy khăn giấy lau môi.
Tần Hạc cau mày nói: "Người này cũng là một thủ lĩnh giang hồ, trước giờ luôn không ưa La Tam Pháo, hôm nay tới đây không phải muốn chui đầu vào chỗ chết đấy chứ?"
"Hắc Bì, ông làm gì ở đây vậy, có người mời ông chắc!"
Một trong những đàn em của La Tam Pháo cáu kỉnh quát lớn.
Hắc Bì cười nói: "Hôm nay là mừng sinh nhật lần thứ 40 của ông Pháo.
Tôi là người trọng lễ nghĩa.
Nhất định phải đến chúc mừng